Thánh vịnh 88 – Lời cầu khẩn từ vực sâu khốn quẫn

[ Trang chủ ] [ Mục lục ]

******************************

2Yavê, Thiên Chúa cứu độ của tôi,

thời tôi kêu la lúc đêm hôm trước mặt Người.

3Xin cho lời tôi nguyện thấu trước nhan Người,

xin lắng tai nghe tôi rên xiết !

4Vì mạng tôi đã ứa đầy hoạn nạn

và sinh kiếp tôi đã thấu lề âm phủ.

5Họ kể tôi như kẻ xuống mồ,

tôi đã nên như người tận số.

6Tôi bị giam* giữa những thây ma,

như những tử thi nằm sâu trong mồ,

những kẻ Người chẳng còn nhớ đến

chúng đã bị chặt phăng dưới tay Người !

7Người đã dìm tôi xuống hố thẳm âm ti,

trong chốn tối tăm, trong vực không đáy,

8trên tôi, án thịnh nộ Người dằn xuống

ba đào của Người, Người trút tất cả.

9Cố tri với tôi, Người cũng cho họ lảng xa,

làm họ coi tôi như đồ nhờm tởm,

nhốt lại một nơi đâu còn có thể đi ra,

10mắt đã lờ đờ vì bao gian khổ.

Suốt ngày tôi kêu lên với Người, lạy Yavê,

hướng lên Người, tôi giương tay khấn vái.

11Dễ đâu vong nhân được Người làm cho phép lạ,

hay bóng ma sẽ chỗi dậy mà ngợi khen Người ?

12Dễ đâu tự đáy mồ có kẻ doãn lại ơn Người,

và sự thật của Người ở chốn diệt vong ?

13Dễ đâu trong tối tăm có kẻ biết đến sự lạ Người làm,

và đức công chính của Người nơi vong địa ?

14Còn tôi, tôi kêu cứu với Người, lạy Yavê,

tảng sáng lời tôi nguyện đã chực hầu Người.

15Nhân sao, lạy Yavê, Người lại từ rẫy mạng tôi,

và đối với tôi Người cứ ẩn mặt ?

16Tôi, con người khốn khó và hấp hối từ hồi bé thơ,

kinh hoàng của Người tôi hứng lấy, làm ê ẩm cả mình.

17Những trận lôi đình của Người tới tấp trên tôi,

hãi hùng của Người làm tôi chết điếng,

18suốt ngày chúng bao quanh tôi như sóng nước,

tất cả một trật chúng siết lại bên tôi.

19Thiết nghĩa bạn bè, Người tách xa tôi, bầu bạn với tôi chỉ còn bóng tối !

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *