[P1] [P2] [P3] [P4] [P5] [P6] [P7] [P8] [P9] [ Trang chủ ] [ Mục lục ]
******************************
File mp3 :
Link Youtube :
******************************
VINH QUANG ĐỨC MẸ MARIA CỦA THÁNH ANPHONGSÔ – BĂNG SỐ 3
Lời thánh Bênađô sau đây : “Bạn ơi, dầu là ai đi nữa, bạn lại chẳng biết rằng, ở thế gian, lúc nào bạn cũng bị xô giạt chứ không phải là đi trên đất bằng đó ư ? Bạn không muốn bị sóng gió dập vùi chứ ? Thì bạn hãy dán mắt nhìn lên vì sao biển. Hãy ngước nhìn sao mà kêu gọi Mẹ Maria. Trong những lúc gian nguy hòng phạm đến Chúa, trong những lúc quằn quại vì bị cám dỗ ê chề, trong những phút lo âu, phấp phỏng không biết phải làm gì, bạn hãy liên tưởng đến Mẹ Maria, Người Mẹ có đủ uy lực cứu trợ được bạn. Hãy cầu xin Mẹ Maria, nài xin Mẹ mau mau đến cứu bạn. Ước chi Thánh Danh uy linh của Mẹ đừng bao giờ phai mờ trên cặp môi vẫn trung thành kêu cầu Danh Thánh Mẹ của bạn. Ước chi Thánh Danh ấy lúc nào cũng canh cánh bên tâm hồn bạn đang bền lòng tin tưởng. Theo Mẹ, bạn sẽ không lạc đường. Kêu xin Mẹ, bạn sẽ không nếm mùi thất vọng. Mẹ nâng đỡ, bạn không thể vấp ngã. Mẹ phù trì, bạn sẽ được an toàn trong vĩnh phúc. Mẹ hướng dẫn, bạn sẽ không phải mệt mỏi trên đường. Mẹ giúp đưa, bạn sẽ tới đích ngắm trông. Phải rồi, nếu Mẹ Maria nhận bảo vệ cho bạn, thì nhất định bạn sẽ được vào nước hằng sống. Cứ làm như vậy, bạn sẽ được trường sinh.
Nữ ẩn sĩ rừng Giôđanô
Truyện thánh nữ Maria Ai cập là một truyện rất hay kể trong cuốn đầu bộ Hạnh tích các thánh tu rừng. Từ mười hai tuổi, Maria đã trốn biệt gia đình, sang sống một cuộc đời bê tha hoang đàng ở đô thành Alexanđria. Người thành đó đều tởm gớm cái nếp sống phóng túng đến bỉ ổi của nàng.
Sau mười sáu năm trụy lạc tội lỗi, nàng lên đường bắt đầu một cuộc giang hồ trên khắp lục địa. Nàng đến Giêrusalem vào dịp lễ kính Thánh giá. Giáo hữu tứ phương tề tựu mừng lễ rất đông. Bị tính tò mò xúi giục hơn là do lòng sùng mộ khuyến khích, nàng nảy ý tưởng vào xem đền thờ. Nhưng vừa tới bậc cửa, nàng cảm thấy một sức mạnh vô hình đẩy nàng ra. Nàng cố thử một lần nữa, thì lại bị đẩy ra một lần nữa. Lần thứ ba, rồi lần thứ bốn cũng đều vô hiệu, nàng bèn lui vào một xó ngoài tiền đình. Ở đây, nàng được Chúa soi cho biết mình không xứng đáng đặt chân vào đền thánh vì tội lỗi. Ngước mắt lên, nàng nhìn thấy một bức họa vẽ Đức Mẹ Đồng Trinh. Nàng sấp mình chứa chan hai hàng lệ, khẩn cầu :
– Ôi Mẹ Thiên Chúa, xin thương con với, con đầy tội lỗi khốn nạn. Con biết rồi, tội con làm con rất bất xứng, chẳng đáng Mẹ nhìn đến nữa. Nhưng Mẹ là nơi nương ẩn của tội nhân, xin Mẹ vì yêu mến Chúa Giêsu Con Mẹ, Mẹ giúp con mở cửa nhà thờ cho con. Con muốn cải tạo đời sống, và đi đền tội ở bất cứ nơi nào Mẹ muốn.
Lúc đó, hình như Đức Mẹ trả lời, nàng nghe có tiếng thì thầm trong lòng :
– Được con ạ, con đã kêu đến Mẹ, và muốn trở về thì đó, cửa thánh đường đã mở, con vào đi !
Nàng vào kính thờ Thánh giá, khóc lóc nghẹn ngào. Rồi trở lại bức ảnh, nàng kêu xin :
– Lạy Nữ Vương con, con sẵn sàng vâng lời Mẹ, Mẹ muốn con đi đền tội ở đâu xin tỏ cho con biết.
– Con hãy sang bên kia sông Giôđanô, sẽ thấy nơi yên nghỉ.
Nàng xưng tội rước lễ rồi sang qua sông Giôđanô. Đó là một khu rừng rậm, nàng hiểu nơi đền tội là đây.
Trong khoảng mười bảy năm đầu, ma quỉ không bỏ một mánh khóe nào mà không tấn công để xô nàng ngã lại. Lúc đó nàng đã làm gì để đối phó ? Chỉ có một việc là cậy trông ở Mẹ Maria. Mẹ cũng ban cho nàng được sức mạnh kháng cự với mưu mô của chúng quỉ một cách thắng lợi suốt mười bảy năm ròng ; hỏa ngục phải rút lui và nàng được hưởng một an bình thư sướng.
Thời gian qua. Sau bốn mươi bảy năm sống trong rừng, nàng đã bảy mươi tuổi, Chúa cho linh mục Zôzimô tìm thấy nàng vào một ngày im vắng. Tường thuật đời mình cho linh mục, rồi nàng xin ngài năm sau lại tới đem Thánh Thể cho nàng. Linh mục làm theo như ý. Nàng lại xin trở lại một lần nữa. Năm sau, linh mục Zôzimô trở lại, nhưng lần này ngài gặp thấy nàng đã từ trần. Quanh xác sáng tươi, chói lọi một luồng hào quang rực rỡ. Gần trên đầu nàng, ngài đọc thấy những dòng chữ viết trên cát như sau :
– Xin chôn xác con tội lỗi khốn nạn này ở đây, và cầu nguyện cho nó.
Nhờ một con sư tử bới huyệt, linh mục Zôzimô an táng nàng ở đó. Rồi trở về tu viện, ngài thuật lại những việc lạ lùng tình thương của Chúa đã làm cho thiếu phụ thống hối ấy.
MARIA – ÊM THÚ CHÚNG TA
Cầu cho chúng con trong giờ lâm tử
Người bạn thật thì lúc nào cũng thân ái, khi hoạn nạn họ trở thành cật ruột (Cn 17/17). Người ta không thể căn cứ vào lúc thịnh vượng phát đạt mà phân biệt được ai là bạn thật, ai là bà con tận tụy, nhưng phải chờ những ngày thử thách, những lúc gian nan. Bầu bạn theo lối đời chỉ trung thành với bạn khi bạn may lành ; hoạn nạn đến, nhất là lúc bạn thập tử nhất sinh, là họ hè nhau trốn biệt.
Mẹ Maria không bao giờ xử với các tôi tớ trung thành của Mẹ như vậy. Trong những lúc họ rầu rầu chua xót, nhất là trong lúc họ phiền sầu hấp hối, tức là lúc họ phải chịu những nỗi kinh hoàng chưa từng thấy trên đời, thì Đức Nữ Vương nhân hậu và yêu đương này không thể xa lìa họ. Nếu Mẹ là sự sống của chúng ta trong suốt cuộc đời trầm ải, thì Mẹ sẽ là sự êm dịu của chúng ta trong giờ phút cuối đời, ban cho chúng ta được giã từ thế tục trong êm lành thư sướng. Mẹ được đặc ân cứu trợ hết những linh hồn được ơn tiền định khi họ lìa trần, vì trong ngày Cứu Chuộc, Mẹ đã được đặc ân cộng khổ và chứng kiến cái chết đau thương của Chúa Giêsu Con Mẹ, thủ lãnh những người được tiền định. Thế nên, Giáo hội dạy chúng ta cầu xin Mẹ cứu giúp cách riêng khi chúng ta lâm giờ giã thế : “Cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi nay và trong giờ lâm tử”.
Hỏa ngục vùng lên
Những sầu muộn trên giường hấp hối là những sầu muộn thật ghê hồn. Tất cả đều giầy xé : nào là những tội lỗi cắn rứt, nào là những kinh hoàng trước tòa phán xét gần kề, nào là nỗi lo âu phấp phỏng về số phận đời đời. Nhất là trong giờ phút đó, hỏa ngục lại vùng dậy, đem hết lực lượng mong cướp đoạt linh hồn sắp bước về đời sau. Ma quỉ căm hờn hồng hộc, vì nó biết nó còn rất ít thời giờ (Kh 12/12). Lúc đó, không cám dỗ linh hồn như thường làm lúc họ còn bình sinh, không hài lòng với những lực lượng đơn độc, nó còn kêu gọi các lực lượng bạn đến giúp. Lúc đó, đầy nhà rầm rập rồng ma, chung quanh giường người hấp hối, từng vô số quỉ chen chúc nhau, kết đoàn kết lũ để lung lạc, làm cho linh hồn rơi vào trầm đọa.
Nhà ký sự truyện thánh Anrê Avelinô quả quyết có tới mười ngàn quỉ đến cám dỗ thánh nhân trên giường hấp hối. Trong lúc lâm chung, thánh nhân phải chịu một trận chiến đấu gắt gao cực kỳ với hỏa ngục, đến nỗi các tu sĩ đứng quanh đều kinh hoàng hoảng sợ. Mặt ngài sưng phồng lên và xám đen lại vì cơn náo động trong linh hồn ; tứ chi run rẩy trong một đau thương co quắp rút gân rút thịt ; nước mắt chan hòa lai láng, đầu quay đi lắc lại như bị giành giựt giữa hai đối thủ : tỏ ra ngài phải chiến đấu kinh khủng với tà thần hỏa ngục. Hết những ai chứng kiến cảnh hấp hối của ngài đều khóc ròng vì thương cảm, tăng gia cầu nguyện, và sợ hãi vì thấy một vị thánh mà phải lâm chung như vậy. Nhưng một điều làm họ vững tâm : ngài vẫn năng ngước nhìn lên ảnh Đức Mẹ, như để van nài ơn trợ giúp. Trong đời ngài, thánh nhân đã từng nói rằng : giờ chết, Mẹ Maria sẽ là nơi nương ẩn của ngài. Mà thật vậy, sau cùng Chúa đã tưởng thưởng ngài bằng một chiến thắng huy hoàng. Những cơn run rẩy co quắp qua đi, mặt xẹp xuống và tươi tỉnh như cũ, mắt ngài yên lặng nhìn cắm vào ảnh Đức Mẹ, và cúi đầu tôn kính như cảm tạ Mẹ. Người ta tin rằng lúc đó Mẹ Maria đã hiện ra với ngài. Rồi trong một bình an lặng lẽ và một thái độ linh thiêng, ngài thở hơi cuối cùng trong tay Mẹ dấu yêu đã từng bảo vệ đời ngài. Trong lúc đó, một chị dòng thánh Phanxicô cũng đang hấp hối, quay về phía chị em đứng bên mà nói : “Xin chị em đọc kinh Kính Mừng vì một đấng thánh vừa qua đời”.
Một thân cây oai dũng
A ! Vừa thoáng thấy bóng Nữ Vương của chúng ta, lũ phản thần đã phải mất vía trốn chạy thế nào ! Nếu trong giờ ta hấp hối, Mẹ Maria bênh đỡ ta, thì hỏa ngục làm sao mà khủng bố ta được ? Nghĩ đến những phiền sầu khi hấp hối, thánh vương Đavít đã hoảng sợ, nhưng lại được an ủi vì cậy trông vào sự chết của Chúa Cứu Chuộc mai sau, và sự phù trì của Mẹ Đồng Trinh. Tv 22/4 : Khi tôi bước vào giữa bóng sự chết tối tăm, thân cây và gậy côn của Chúa sẽ ủy lạo tôi. Đức hồng y Hugô hiểu gậy côn ấy là cây thánh giá, thân cây là sự can thiệp của Mẹ Maria, theo lời tiên tri Isaia đã nói về Đức Mẹ rằng : Một thân cây sẽ mọc lên từ gốc Giétxê, và một bông hoa sẽ nở lên từ gốc ấy. Thánh Phêrô Đamianô viết : “Mẹ Maria Chí Thánh chính là thân cây oai dũng đánh tan sức xâm lấn của hỏa ngục”. Thánh Antôninô cũng lớn tiếng hô hào để phấn khởi lòng tin tưởng của ta, ngài nói rằng : “Nếu Mẹ Maria phù trì ta, thì ai làm gì được ta ?”
Cha Manuel Padial dòng Chúa Giêsu lúc sắp qua đời, Mẹ Maria hiện đến mở trái tim cho ngài xem và bảo : “Đây là giờ phút các thiên thần sẽ cùng con hoan hỉ, thủ thỉ bên tai con rằng : Ôi hạnh phúc thay cuộc đời lao nhọc ! Những khổ chế sẽ được trả công xứng đáng !” Trong lúc ấy, người ta thấy một cơ quân hỏa ngục vừa hớt hải trốn chạy, vừa la lối om sòm : “Khổ quá ! Không làm gì được nó nữa rồi ! Cái Bà không vương tì vết đã bảo vệ nó !” Đó cũng là trường hợp của cha Gaspard Hayewook. Lúc ngài hấp hối, ma quỉ xô đến cám dỗ rất mạnh về đức tin, ngài liền dâng mình cho Mẹ Maria, tức thì người ta nghe ngài kêu lên : “Ôi Maria, con cảm tạ Mẹ, Mẹ đã đến cứu giúp con”.
Thánh Bonaventura cho ta biết Mẹ Maria sẽ phái một đạo binh thiên thần đến cứu trợ những tôi tớ Mẹ lúc từ trần như thế nào : “Lạy Đức Nữ Trinh, thánh Micae, thủ lãnh đạo binh thiên quốc, và cùng với ngài, hết các thiên thần được Chúa sai đến giúp đỡ những người được tuyển phúc, đang sẵn sàng thi hành mệnh lệnh của Mẹ. Các vị sẽ bênh đỡ những ai ngày đêm cầu xin Mẹ giúp đỡ, và đón nhận linh hồn họ khi vừa ra khỏi đời này”.
Trong Is 14/9 : Hỏa ngục đã náo động đến tận tầng đáy sâu khi ra tiếp đón, nó phải động viên đến hạng khổng lồ để chống lại. Câu Thánh Kinh sách Isaia này có thể áp dụng vào cơn náo động làm kinh hoàng hỏa ngục khi một linh hồn sắp từ trần. Những tên quỉ có tiếng khủng bố nhất được phái đến cám dỗ, và theo linh hồn đó đến tận tòa Chúa Giêsu mà tố cáo. Nhưng cha Risa viết : “Ai dám tố cáo trước Án Quan một người được Mẹ Án Quan bênh đỡ ?” Ma quỉ cũng biết rằng Chúa Giêsu đã chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ kết án một linh hồn mà Người Mẹ tôn nghiêm của Chúa đã nhận biện hộ cho.
Những xích xiềng lợi ích
Mẹ Maria rất vội vã đến cấp cứu các tôi tớ dấu yêu của Mẹ trong giờ họ hấp hối. Mẹ đến tiếp xúc với họ, làm thuận tiện lối họ đi về đời sau, khuyến khích họ, và theo họ tới tòa phán xét. Thánh Giêrônimô viết cho trinh nữ Eustokia rằng : “Ngày mà Mẹ Maria, Mẹ Chúa Giêsu, sẽ cùng với cơ đoàn các trinh nữ đến đón rước con, là ngày hạnh phúc nhường nào !” Đó chính là điều khi nói đến những người được Mẹ phù trì, Mẹ Maria đã phán với thánh nữ Brigitta rằng : “Mẹ là Nữ Vương tình thương, là Mẹ của họ, Mẹ sẽ đến bên họ để họ được thư sướng và ủi an lúc lâm chung”. Thánh Vinh sơn Phêriê thêm rằng : “Đức Nữ Vương từ ái sẽ đón nhận vào áo từ bi Mẹ linh hồn những người hấp hối đó, và đưa họ đến tòa Con Mẹ làm Thẩm phán để Con Mẹ cho họ được hạnh phúc đời đời”.
Mẹ Maria đã xử như vậy với ông Carôlô, con trai thánh nữ Brigitta. Đăng vào nghề cầm khí giới nguy hiểm, ông bị chết xa thân mẫu. Thánh nữ e ngại cho phần rỗi của ông ; nhưng Mẹ Đồng Trinh cho thánh nữ biết ông đã được cứu độ. Chính Mẹ đã đến giúp ông lúc lâm chung, soi cho ông biết những việc phải làm trong giờ lâm tử để tưởng thưởng lòng ông đã từng thiết tha sùng kính Mẹ. Cùng lúc đó thánh nữ thấy Chúa Giêsu ngự trên ngai và nghe thấy ma quỉ tố cáo Mẹ Maria hai điểm, đó là : đã giúp Carôlô chống lại mưu chước nó cám dỗ ông lúc hấp hối ; đã đích thân dẫn đến trước tòa phán xét linh hồn người thanh niên đó, và giải cứu ông mà không cho nó (ma quỉ) được quyền gì trên linh hồn ông. Thánh nữ lại thấy ma quỉ bị Chúa Giêsu tống khứ, và linh hồn Carôlô được đem lên trời.
Những dây Mẹ buộc là những xiềng xích lợi lộc. Phút lâm chung bạn sẽ được an nghỉ trong Mẹ Maria (Hc 6, 31, 29). Ôi bạn, hạnh phúc thay, nếu lúc lâm chung bạn thấy mình đã được liên kết với Mẹ Maria bằng những xiềng xích lợi lộc, những xiềng xích sẽ đảm bảo cho bạn được trường sinh. Nhờ xiềng xích này, bạn sẽ nếm được bình an dịu ngọt, như khúc giáo đầu của nguồn bình an và yên nghỉ trên nơi hằng sống. Cha Binet kể truyện một linh hồn tôi trung của Mẹ Maria mà ngài giúp đỡ lúc lâm chung, đã nói với ngài trước khi tắt thở rằng : “Thưa cha, nếu cha biết lúc lâm chung người ta hoan hỉ dường nào, vì đã tận tình phụng sự Mẹ Maria trong suốt cuộc đời, hẳn cha sẽ ngạc nhiên và được an ủi lắm ! Con không sao diễn tả được nguồn vui dào dạt linh hồn con lúc cha ở gần con đây”. Cha Suarez cũng là một tôi trung tận tình của Mẹ Maria, đến nỗi sẵn sàng đổi tất cả tài năng thông minh của mình để lấy công nghiệp do một kinh Kính Mừng. Trên giường hấp hối, ngài cũng cảm hưởng một thú vui chan hòa đến thốt lên : “Không ngờ chết lại dịu ngọt thế này” !
Bạn đọc thân mến, bạn cũng sẽ được nếm hưởng sự thỏa mãn ấy, niềm hân hoan ấy, nếu trong giờ phút cuối đời, bạn nhớ rằng bạn đã yêu mến Mẹ nhân từ Maria của chúng ta. Mẹ không thể không thủ tín đối với những người con đã tận trung phụng sự Mẹ, đã làm nhiều việc sùng kính Mẹ như viếng nhà thờ, lần hạt, chay tịnh ; nhất là đã nhiều lần cảm tạ Mẹ, ca tụng ngợi khen Mẹ, ân cần cầu xin Mẹ phù trì nâng đỡ.
Bạn đừng tưởng vì tội lỗi mà bạn không được an ủi lúc ấy. Từ nay bạn hãy ân cần sống đạo hạnh, ân cần phụng sự Nữ Vương hết sức nhân từ, hết sức khoan dung này đi. Trong những cơn bạn phiền sầu, trong những cơn cám dỗ hỏa ngục dấy lên dồn bạn vào con đường thất vọng, Mẹ sẽ đến nâng đỡ bạn ; Mẹ sẽ không nề hà đích thân đến cứu trợ bạn trong giây phút cuối đời.
Thánh Phêrô Đamianô kể truyện anh ngài là Máctinô bất hạnh xúc phạm đến Chúa, ông đến trước bàn thờ dâng kính Mẹ Maria, hiến dâng mình làm nô lệ Mẹ nhân lành. Ông quàng một vòng xích trên cổ tỏ ra là tôi tớ mà thưa với Mẹ rằng : “Lạy Bà Chủ con, Mẹ là gương mẫu đức thanh sạch xán lạn, con là kẻ tội lỗi khốn cùng, đã giày đạp đức thanh sạch, xúc phạm đến Chúa và Mẹ. Phương cách độc nhất của con bây giờ là hiến dâng mình làm nô lệ Mẹ. Xin Mẹ chớ xua đuổi con ; mặc dầu dĩ vãng của con khả ố, xin Mẹ cũng đoái thương nhận lòng con tôn kính Mẹ”. Rồi ông đặt trên cấp bàn thờ một số tiền, nguyền hứa rằng hằng năm sẽ dâng nạp đủ số như vậy, để chứng thực mình là nô lệ của Mẹ. Ít lâu sau, ông lâm trọng bệnh. Một buổi sáng, người ta nghe thấy ông bỗng dưng kêu lên : “Đứng lên ! Đứng cả lên ! Đứng lên tôn kính Nữ Vương tôi !” Rồi ông thêm : “Lạy Nữ Vương thiên đàng, Mẹ ban cho con ơn trọng đại dường nào ! Mẹ đã đoái thương đến thăm viếng đứa nô lệ của Mẹ ! Ôi Nữ Vương con, xin chúc lành cho con, đừng để con phải trầm đọa khi con đã được Mẹ thân hành đến thăm viếng như thế này”. Em của ông là Đamianô chạy lại, Máctinô nói mình vừa được xem thấy Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, Mẹ đã chúc lành cho mình. Ông cũng phàn nàn vì những người có mặt nơi ông lúc đó không chịu đứng dậy khi Mẹ Maria đến. Được ít lâu ông qua đời êm dịu trong Chúa.
Bạn đọc thân mến, đấy cũng là cái chết của bạn nếu bạn cứ trung thành cùng Mẹ Maria, mặc dầu dĩ vãng nhắc nhở cho bạn nhiều tội lỗi. Mẹ Maria vẫn có thể ban cho bạn được chết một cái chết êm lành hạnh phúc.
Nguồn an ủi lúc lâm chung
Tuy nhiên, rất có thể là vì nhớ lại nhiều tội lỗi mà bạn sẽ run giùng kinh hãi, e lung lạc cả lòng cậy trông. Bạn ạ, lúc đó Mẹ Maria sẽ đến an ủi bạn như đã an ủi ông Ađôphê, bá tước Andác. Bá tước đã trút bỏ vinh hoa thế tục, vào tu thân trong dòng thánh Phanxicô. Niên ký của dòng còn cho ta biết ông thắm thiết tôn sùng Đức Mẹ. Khi sắp lâm chung, tưởng nhớ lại cuộc đời đã sống ngoài trần tục, cũng như những trách nhiệm về nhiệm vụ mình và lý đoán công thẳng của Chúa, ông phát rùng mình trước cái chết và e ngại không được rỗi linh hồn. Nhưng Mẹ Maria không bao giờ lại nhắm mắt trước cái chết nguy nan tôi tớ Mẹ đang trải. Mẹ liền hiện đến, có một số đông đảo các thánh tháp tùng. Mẹ đã phấn khích lòng can đảm của ông bằng những lời âu yếm : “Ađôphê, con rất yêu dấu của Mẹ, sao con lại sợ chết trong khi con đã dâng mình cho Mẹ và thuộc trọn về Mẹ rồi ?” Mẹ vừa dứt lời, ông liền hết sợ và tắt thở. Ông chết mà lòng thư thái và linh hồn tràn ngập bình an.
Bọn tội nhân chúng ta cũng vậy, chúng ta hãy phấn khởi niềm tin lên. Hãy đinh ninh tin tưởng rằng Mẹ Maria sẽ đến cứu giúp chúng ta trong giờ chết, sẽ tỏ gương mặt từ mẫu của Mẹ mà ủy lạo chúng ta, miễn là chúng ta cứ đem hết lòng yêu mến phụng sự Mẹ bao lâu chúng ta còn sống ở đời. Mẹ đã chẳng đích thân hứa điều đó khi hiện ra tiếp xúc với thánh nữ Mêtinđa đó ư ? Mẹ bảo rằng : “Hết những ai nhiệt tâm phụng sự Mẹ, Mẹ sẽ giữ lời đem tấm lòng yêu đương của một người mẹ đến cấp cứu họ, an ủi họ, phù trì họ trong giờ sau hết”.
Lạy Chúa ! Trong những giây phút cuối đời, khi số phận đời đời của chúng con sắp được định đoạt, mà được Nữ Vương trên trời đứng bên cạnh chúng con ân cần giúp đỡ và hứa đem ơn bảo trợ toàn năng làm cho chúng con vững vàng, thì thật là một an ủi lưỡi miệng nào tả nên lời được !
Ngoài những mẩu chuyện kể trên về những linh hồn được Mẹ Maria thân đến bênh vực lúc lâm chung, còn vô số những mẩu khác nữa của các sử gia đã thuật lại. Thánh nữ Clara Assisi, thánh Phêlixê Cantilixê, thánh nữ Clara Montefalcô, thánh nữ Têrêxa, thánh Phêrô Ancantara, tất cả đều đã được Đức Mẹ hiện đến an ủi trên giường hấp hối. Đây xin kể thêm một vài truyện nữa hầu chúng ta thêm vững tâm tin cậy. Theo cha Crasset, thánh nữ Maria Oignies đã được thấy Mẹ Maria đứng ngay đầu giường một quả phụ đạo đức ở Willambrock-en-Brabant. Quả phụ ấy quá đau đớn vì một cơn nóng lạnh ngoài sức tưởng tượng. Mẹ Đồng Trinh đã ghé xuống khuyến khích và cầm một cái quạt mà quạt cho. Thánh Gioan Thiên Chúa, trọn đời tận tâm yêu mến Mẹ Maria, lúc sắp từ trần đã đợi chờ Mẹ đến. Rồi vì đợi mãi mà chưa được, ngài buồn sầu và có vẻ như phàn nàn. Một lát sau Mẹ Maria mới xuất hiện, và dường như để trách yêu ngài vì ít tin tưởng, Mẹ đã nói những lời đầy an ủi cho những tôi tớ của Mẹ như sau : “Mẹ không có cái lệ bỏ rơi những người đã theo Mẹ trong những lúc như thế này”. Như là Đức Mẹ muốn nói : “Gioan con Mẹ, con nghĩ sao ? Mẹ đã quên con ư ? Con lại không biết rằng Mẹ không thể quên được những người đã tận tâm sùng kính Mẹ trong giờ họ mệnh chung ư ? Mẹ không đến sớm là vì thời giờ chưa đến đó thôi. Bây giờ thì đến giờ rồi, Mẹ đến để đem con về đây. Nào, chúng ta hãy về trời”. Một lát sau thánh nhân tắt thở, và lên thiên đàng cảm tạ Nữ Vương Chí Ái đời đời.
Sau đây xin kể một truyện sau cùng để chấm dứt chương này, và để xem Mẹ Maria đã tỏ lòng âu yếm các con của Mẹ đến mực nào trong giờ họ giã từ cõi thế.
Hai cái chết
Cha sở một họ kia được mời đến giúp một nhà hào phú sắp qua đời. Họ dẫn ngài vào một ngôi nhà trang hoàng tráng lệ, bầy biện lộng lẫy, đầy tớ ra vào tấp nập, thân bằng quyến thuộc xúm xít nhau thăm hỏi chung quanh người liệt. Nhưng linh mục đó cũng lại nhìn thấy một lũ quỉ như những con chó ngồi chờ sẵn sàng xông đến bắt linh hồn khốn nạn của ông ta. Và thật nó đã bắt được, vì đến chết ông ta vẫn không chịu xưng tội và chịu các phép sau cùng.
Ngay lúc ấy, một phụ nữ nghèo nàn cũng xin người ta mời cha sở mang Thánh Thể cho bà. Vì không thể bỏ được người nhà giầu kia đang cần ngài giúp đỡ, cha sở đã nhờ một linh mục khác đến thay. Cha này rước Thánh Thể đi. Đến nhà bệnh nhân, ngài chẳng gặp một tôi tớ nào, một bạn hữu nào, một đồ vật quí giá nào. Bệnh nhân là một người nghèo khổ, chỉ có một nắm rơm làm giường nằm. Nhưng phòng bà sáng trưng. Linh mục nhìn vào : bên cạnh người đàn bà đang hấp hối ấy, ngài thấy Mẹ Maria đang an ủi bà, cầm một cái khăn lau mồ hôi bà rướm chảy khi đau đớn. Thấy vậy, linh mục dừng lại, sợ hãi ; nhưng Đức Mẹ ra hiệu cho ngài vào. Đức Mẹ đích thân lấy một cái ghế đẩu cho linh mục ngồi giải tội cho bệnh nhân đạo đức ấy. Bà rước Thánh Thể rất sốt sắng, rồi êm ái trút linh hồn trong tay Mẹ Maria.
Nghĩ đến phút giây kinh khủng
Ôi Maria, Mẹ nhân lành yêu dấu, giờ chết của người tội lỗi khốn nạn là con đây sẽ ra thế nào ? Ngay từ bây giờ khi nghĩ đến phút giây khủng khiếp con sẽ thở hơi cuối cùng và ra trước tòa phán xét, và khi nhớ lại rằng, vì tội lỗi con phạm, con đã tự tay viết bản án phạt con, thì con run sợ hãi hùng không biết số phận đời đời của con sẽ ra sao.
Ôi Maria, con xin đặt trót niềm tin tưởng của con nơi Máu Thánh Chúa Giêsu và sự cầu bầu của Mẹ. Mẹ là Nữ Vương Thiên đàng, là Nữ Vương cả vũ trụ, là Mẹ Thiên Chúa, con nói gì được nữa ? Vâng, Mẹ rất cao trọng ! Nhưng không phải vì cao trọng dường ấy mà Mẹ không nhìn đến những nỗi thống khổ của con ; trái lại, Mẹ càng ghé nhìn thương xót con hơn nữa. Người thế gian khi được quyền cao chức cả thường khinh chê những bạn hữu cũ còn lại trong giai cấp thấp hèn ngày trước, không muốn nhìn gặp họ nữa. Phần Mẹ, tâm hồn Mẹ rất cao thượng và rất yêu thương, Mẹ không thể cư xử như vậy. Nơi đâu càng gặp thấy đau khổ, Mẹ càng mau mắn đến cứu trợ. Mẹ rất mau mắn đáp lời chúng con vừa khi chúng con kêu xin Mẹ lần thứ nhất, có lúc chúng con chưa kịp cầu xin, Mẹ đã ban ơn rồi. Mẹ đã đến an ủi chúng con những khi đau khổ, dẹp tan những cơn sóng gió, đánh bại kẻ cựu thù chúng con. Tắt một lời, Mẹ không bỏ qua một dịp nào mà không làm ơn lành cho chúng con. Chúng con ca tụng bàn tay Chí Thánh đã kết hợp nơi Mẹ bấy nhiêu uy vọng với bấy nhiêu dịu dàng, bấy nhiêu cao cả với bấy nhiêu yêu đương. Con sẽ luôn luôn cảm tạ Chúa nhân từ vì ơn trọng ấy, sẽ luôn luôn vui mừng phấn khởi, vì hạnh phúc của Mẹ làm nên hạnh phúc của con, con được phú quí trong gia tài của Mẹ.
Lạy Mẹ an ủi kẻ âu lo, xin an ủi linh hồn con gặp sầu khổ đến dâng mình cho Mẹ. Nguyên nhân nỗi sầu khổ của con là những tội lỗi vô số đang đè nặng trên con, những cắn rứt xâu xé con, những áy náy chập chờn vì con chưa khóc lóc tội lỗi con cho đủ. Nhìn đến công việc con làm, thì con chỉ thấy đầy những nhớp nhơ khuyết điểm. Hỏa ngục đang rình chực con lâm chung mà tố cáo ; công lý Chí Thánh mà con xúc phạm thì đang đòi con đền bồi. Mẹ ơi, con sẽ ra thế nào ? Nếu Mẹ không đến cứu con, con sẽ tiêu trầm mất. Mẹ nói sao ? Mẹ muốn cứu giúp con chăng ? Ồ ! vâng, lạy Nữ Trinh rất nhân từ, xin an ủi con. Xin ban cho con được thành tâm hối hận tội lỗi con ; xin cho con được can đảm cải thiện cuộc đời và sống trung thành cùng Chúa những ngày còn lại của đời con. Rồi khi con giáp mặt với những nỗi phiền sầu lai láng trong giờ chết, thì, lạy Mẹ là hi vọng của con, xin đừng bỏ con. Nhưng hơn bao giờ hết, hãy cứu giúp con, tăng thêm sức mạnh cho con, giữ gìn con khỏi cơn buồn sầu thất vọng mà tội lỗi đẩy con vào, khỏi những tội lỗi mà ma quỉ sẽ bày ra trước mắt con.
Lạy Nữ Vương của con, xin tha thứ tội quá đường đột của con, cho con xin một điều : xin Mẹ thân hiện đến an ủi con lúc ấy. Mẹ đã từng hiện đến với biết bao tôi tớ của Mẹ, con cũng muốn được như vậy. Quả thật con táo bạo quá, nhưng lòng nhân từ vẫn đi tìm an ủi những người khốn khổ nhất của Mẹ còn lớn lao hơn nhiều. Lòng nhân từ ấy làm cho con càng thêm tin tưởng.
Vinh hiển Mẹ đời đời là đã cứu khỏi sa hỏa ngục một kẻ khốn kiếp đã bị kết án mà đem vào nước Mẹ hiển trị. Nơi đó, con trông cậy vững vàng, con sẽ được hạnh phúc luôn luôn đứng dưới chân Mẹ mà cảm tạ, chúc tụng và mến yêu đời đời chẳng cùng. Ôi Maria, con chờ đợi Mẹ ; xin đừng để con thiếu niềm an ủi này. Xin thương nghe lời con ! Xin khứng nghe lời con xin. Amen, Amen !
Kính chào niềm hy vọng của chúng con !
MARIA, HY VỌNG CỦA NHÂN LOẠI.
Thánh ý của Thiên Chúa
Thấy chúng ta chào kính và tung hô Mẹ Maria là hi vọng, những người lạc giáo thời nay không sao chịu được. Họ nói : chỉ có một Thiên Chúa mới là hi vọng của chúng ta mà thôi ; Chúa sẽ nguyền rủa bất cứ ai đặt hi vọng nơi loài thụ tạo. Vô phúc cho ai tin tưởng vào loài người (Gieremia 17/5). Họ bảo rằng : Đức Maria cũng chỉ là một thụ tạo, thì sao lại là hi vọng của chúng ta được ? Đó là luận điệu rêu rao thông thường của họ. Nhưng mặc dầu họ la ó, Giáo hội vẫn truyền cho hết các linh mục và tu sĩ ngày nào cũng phải nhân danh toàn thể tín hữu mà cao lời kêu van chúc tụng Mẹ Maria dưới danh hiệu êm dịu là Hi vọng của chúng con, Hi vọng của mọi người.
Theo thánh Tôma, hi vọng vào người nào thường có hai cách, tùy theo coi họ là nguyên nhân chính hoặc nguyên nhân trung gian. Một người đến cầu một vị hoàng đế ban cho ân huệ nào, thường hi vọng vào hoàng đế như là nguyên nhân chính, và vào vị sủng thần họ cậy nhờ tâu lên nhà vua như là nguyên nhân trung gian xin ân huệ ấy. Nếu hoàng đế ban ơn huệ ấy ra, thì hoàng đế là nguyên ủy, mà vị cận thần kia cũng là trung gian. Như vậy, người xin ơn cũng được gọi vị cận thần trung gian ấy là hi vọng của mình.
Vua trên trời của chúng ta với lòng nhân từ vô hạn, rất ước ao đem ân sủng làm chúng ta nên phú quí. Nhưng Ngài đòi chúng ta một điều kiện là phải có lòng tin tưởng. Và để tăng triển lòng tin tưởng này nơi chúng ta, Ngài đã đặt Mẹ Ngài làm Mẹ, làm Trạng sư biện hộ cho chúng ta ; đã ban cho Mẹ được toàn quyền cứu trợ chúng ta. Thánh ý Ngài là chúng ta phải đem trót niềm hi vọng được cứu thoát và được mọi ơn lành đặt vào nơi Mẹ. Quả thật, những kẻ chỉ biết hi vọng vào thụ tạo mà không đếm xỉa gì đến Thiên Chúa, như các tội nhân vẫn làm khi họ khăng khăng xúc phạm đến Chúa để kiếm một chút tình nghĩa thế tục, một chút ân huệ phàm trần, thì họ thật đáng Chúa nguyền rủa, theo như lời tiên tri trên kia. Nhưng những người hi vọng vào Mẹ Maria vì Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, có đủ quyền lực xin cho ta hết mọi ân sủng và sự sống đời đời, thì họ sẽ được Thiên Chúa chúc phúc. Họ đã làm hoan hỉ tâm hồn Chúa, một tâm hồn rất ước vọng được thấy mọi người tôn vinh thụ tạo khôn sánh đã từng mến yêu tôn kính Chúa suốt cuộc đời Ngài hơn toàn thể nhân loại và toàn thể các thiên thần : ấy là Mẹ Maria.
Thế nên, chúng ta rất có lý để tuyên nhận Mẹ Maria là Hi vọng của chúng ta. Thánh Rôbêtô Bêlaminô viết : “Chúng ta hi vọng nhờ sự can thiệp của Mẹ Maria mà xin được Chúa ban những ân huệ chúng ta không thể xin được bằng nguyên lời của chúng ta cầu khẩn”. Cha Suarez tiếp : “chúng ta cầu xin Mẹ vì Mẹ rất đáng được Chúa nhậm lời. Mẹ sẽ bổ khuyết những gì chúng ta thiếu sót”. Nhà tiến sĩ này lại thêm : “Tin tưởng chạy đến xin Mẹ Maria can thiệp, không phải là chúng ta khinh khi tình thương của Chúa, mà chỉ là vì e sợ chúng ta bất xứng mà thôi”.
Niềm hi vọng lành thánh
Bởi cùng lý do ấy, Giáo hội đã đặt lên miệng Mẹ Maria những lời sách Huấn ca sau đây : Mẹ là Mẹ niềm hi vọng lành thánh, là Mẹ sinh ra trong linh hồn chúng ta không phải cái thứ hi vọng giả dối vào của cải vô giá trị và khốn nạn của cõi đời tạm này, nhưng là một hi vọng thánh thiện, hi vọng được những tài lộc bao la vĩnh viễn trên trời.
Thánh Ephrem kêu lên cùng Mẹ Chí Thánh rằng : “Kính chào Mẹ là hi vọng của hồn con ! Kính chào Mẹ là nơi nương ẩn vững chắc của tín hữu và cấp cứu tội nhân ! Kính chào Mẹ là thành trì của giáo hữu và là nơi an toàn của thế giới”.
Thánh Basiliô khuyên chúng ta, sau Chúa, chỉ nên hi vọng nơi Mẹ Maria. Ngài tuyên xưng Mẹ là “Hi vọng độc nhất của chúng ta, ngoài Thiên Chúa”.
Ngừng lại suy niệm các trật tự Chúa Quan phòng đã thiết lập, cái trật tự mà theo đó, như thánh Bênađô nói và chúng tôi sẽ chứng minh dài ở một đoạn sau, hết mọi người được giải cứu là duy nhờ Mẹ Maria. Thánh Ephrem lại thưa lên với Mẹ là Nữ Vương chúng ta như sau : “Lạy Nữ Trinh vẹn tuyền thanh sạch, chúng con chẳng còn nơi nào để hi vọng ngoài Mẹ nữa. Mẹ hãy giữ gìn chúng con, che phủ chúng con dưới tình thương dịu dàng của Mẹ”.
Đó cũng là điều thánh Tôma Villanôva từng thủ thỉ : “Lạy Mẹ Maria, chỉ trong Mẹ chúng con mới tìm được nơi ẩn ngụ, được cứu trợ và nương náu”.
Thánh Bênađô cũng mở cho chúng ta thấy nền tảng của chân lý này khi viết : “Người hỡi, hãy nhìn ngắm nguyện ý của Thiên Chúa, nguyện ý đầy tình thương”. Chúa đã muốn trào đổ chan hòa tình thương xuống chúng ta. Muốn cứu chuộc nhân loại, Người đã đặt toàn thể giá ơn Cứu Chuộc vào tay Mẹ Maria để Mẹ định đoạt tùy ý Mẹ.
Ngày xưa, Thiên Chúa phán bảo Maisen : con hãy làm một nắp thi ân bằng vàng thập thành. Từ nắp thi ân đó, Ta sẽ ban mệnh lệnh và sẽ phán bảo con. Một tác giả chú giải, ngài nói rằng : “Nắp thi ân là Mẹ Maria. Mẹ chính là nắp thi ân Chúa ban cho toàn thể thế giới. Chính từ đó, Chúa khoan dung vô cùng phán bảo trong tâm hồn chúng ta ; chính từ đó, Chúa đáp lời chúng ta cầu xin bằng cách ban ra tràn trề tình thương nhân ái ; chính từ đó, Chúa ban cho chúng ta muôn ơn lành. Tóm lại, từ đó, từ nắp thi ân đó, mọi ân tứ đến với chúng ta”.
Thánh Irênê tự hỏi : “Tại sao Ngôi Lời Chí Thánh lại không nhập thể trong lòng Mẹ Maria trước khi phái một vị tổng thần đến thương lượng với Mẹ ?” Và ngài trả lời rằng : “Tại vì Chúa muốn cho thế gian phải mang ơn Mẹ Maria vì mầu nhiệm Nhập Thể, và phải nhìn nhận nguyên nhân phát xuất mọi ơn lành ở trong Mẹ”. Ân tứ và cứu trợ, cũng như mọi loại ân sủng Chúa ban, tóm lại “hết mọi ơn lành, như cha Idiota chủ trương, đều đã được ban cho loài người, và sẽ ban cho loài người cho đến tận thế, nhờ lời cầu xin của Mẹ Maria”.
Những lời cảm thán của cha Luy Blêsê sau đây cũng đã xây nền tảng trên chân lý đó, cha nói rằng : “Ôi Maria, có ai điên dại hay khốn nạn quá đến nỗi không mến yêu Mẹ được đâu. Mẹ rất đáng mến, rất ân cần với tất cả những ai yêu mến Mẹ. Trong những nỗi nghi nan, những cơn xao xuyến làm hỗn loạn tâm trí chúng con, Mẹ là ánh sáng soi dẫn người đến noi theo đường lối Mẹ ; trong những cơn u sầu, Mẹ ủi an người cậy trông Mẹ ; trong những phút hiểm nguy, Mẹ cứu giúp người kêu gọi Mẹ. Sau Con Chí Thánh Mẹ, thì chính Mẹ là người đảm bảo phúc trường sinh cho những ai trung thành phụng sự Mẹ. Con kính chào Mẹ, lạy Mẹ là hi vọng của những người thất vọng, lạy Mẹ là cứu trợ của những người bị bỏ rơi ! Ôi Maria, Mẹ là Mẹ toàn năng ! Để tôn vinh Mẹ, Chúa Giêsu đã quyết định thi hành tức khắc hết những gì Mẹ muốn”.
Thánh Germanô cũng nhìn nhận Mẹ Maria là nguồn mạch mọi ơn lành của chúng ta, và nhờ Mẹ, chúng ta mới được giải thoát khỏi tai ương. Thánh nhân cầu xin Mẹ : “Ôi Mẹ, ôi Nữ Vương, duy một mình Mẹ là nguồn an ủi Chúa ban cho chúng con, là hướng đạo dẫn dắt chúng con trên đường trần, là sức mạnh chúng con khi yếu đuối, là phú quí của chúng con khi ngặt nghèo, là an lành của chúng con khi bị thương, là ủy lạo chúng con khi đau khổ, là giải thoát chúng con khỏi tù đầy, là hi vọng vĩnh phúc của chúng con. Xin Mẹ nhận lời chúng con nài van Mẹ, xin hãy cảm thương tiếng con than thở, ôi Nữ Vương, Mẹ là nơi nương ẩn, là sự sống, là nâng đỡ, là hi vọng và là sức mạnh của linh hồn con”.
Hồi sinh và hiển dương mọi thế hệ
Sách Khôn Ngoan viết : Nhờ Người tôi được hưởng lĩnh hết mọi ơn lành. Thánh Antôninô áp dụng rất đúng câu ấy vào Mẹ Maria. Ngài viết : “Maria là Mẹ, là Đấng ban phát hết mọi ơn lành trần gian, và nhất là những ai ở trần gian tôn sùng Mẹ Maria, đều phải tuyên dương rằng : hết mọi ơn lành đều trào đổ xuống cho hết những ai tôn sùng Mẹ”.
Đức viện phụ đan viện Celles quả quyết : “Tìm được Mẹ Maria là tìm được hết mọi ơn lành, hết mọi ân sủng cũng như hết mọi nhân đức. Mẹ Maria sẽ dùng quyền can thiệp vạn năng xin cho chúng ta hết những gì chúng ta cần có để trở nên phú quí dư đầy các kho thiêng liêng”. Chính Mẹ Đồng Trinh cũng bảo ta : “Trong tay Mẹ có tất cả những phong phú, đầy đặn, tất cả những báu tàng của Thiên Chúa, tức là tình thương Chí Thánh, để làm giầu cho những ai yêu mến Mẹ”. Thánh Bonaventura khuyên van : “Chúng ta hãy chăm chú nhìn lên tay Mẹ Maria, đón nhận ân huệ Mẹ ban xuống, cũng như hết những ân sủng ta trông chờ.
Ôi, vì tôn sùng Mẹ, biết bao người kiêu căng đã nên khiêm nhu ! Biết bao người nóng giận đã thành hiền từ ! Biết bao người mù tối đã nhìn thấy ánh sáng ! Biết bao người thất vọng đã tươi cười tin tưởng ! Biết bao người lạc lõng đã được cứu thoát ! Mẹ Maria đã hứng thú tiên báo khi đi thăm bà Isave : Từ đây các thế hệ sẽ khen tôi có phúc. Vâng, thánh Bênađô tiếp lời, hết mọi thế hệ sẽ tung hô Mẹ hạnh phúc vì Mẹ đã làm hồi sinh và hiển dương hết mọi thế hệ. Trong Mẹ, những người lành thánh sẽ được bền tâm với ân sủng, tội nhân được tha thứ, và hết mọi người được sống đời đời.
Cha Lansperge thác lời Chúa phán với toàn thể thế giới như sau : Hỡi loài người, hỡi con cháu đáng thương của Adong, các con sống giữa bao địch thù vây hãm, bao tai ách đè nặng, các con hãy đem lòng yêu mến thiết tha khăn khắn một niềm tôn kính Mẹ Ta, cũng là Mẹ các con. Ta đã ban Người làm mô phạm đức thanh sạch, trọn lành cho thế giới, để các con học hỏi nơi Mẹ phải sống thế nào. Ta đã ban Người làm nơi ẩn trú vững vàng, để các con đến nương thân trong những lúc ba đào vùi dập. Người thật là nữ tử ưu ái của lòng Ta, Ta muốn lúc nào Người cũng hiền từ thùy mị, không ai phải e ngại không dám đến gần xin Người cứu giúp. Ta đã sáng tạo cho Người một linh hồn dịu dàng và thương cảm rất mực, không hề lãnh đạm với ai đến kêu xin Người mà lại thấy mình cưỡng bách phải khoan dung với bất cứ một ai đến nhờ cậy. Lúc nào Người cũng niềm nở trao ban tình thương cho mọi người ; không thấy ai từ cửa nhà Người ra mà còn mang vẻ mặt ê ủ sầu thương. Hãy ngợi khen chúc tụng lòng Chúa nhân ái vô cùng đã trao báu tàng yêu đương và âu yếm này vào tay Maria là Mẹ khôn sánh, là Nữ Trạng Sư của chúng ta !
Mối hờn ghen vong mạng
Trong các phép lạ kể trong cuốn Báu Tàng Mân Côi, tôi xin trích thuật truyện sau này.
Một nhà quí phái kia rất sùng kính Mẹ Maria, đã thiết lập trong biệt trang của ông một ngôi nhà nguyện nhỏ, đặt một ảnh Đức Mẹ thật đẹp. Ông hay đến đó cầu nguyện, cả ban đêm cũng thường cắt ngang giấc ngủ đến đó dâng Mẹ những niềm kính tôn chân thành sốt sắng.
Bạn ông là một người nhân đức. Nhưng đêm nào cũng thấy chồng mình vào lúc bốn bề im lặng mới ra đi, và chỉ trở về sau một thời khắc khá dài, bà đem lòng ghen tuông ngờ vực. Và mối ngờ vực của bà càng ngày càng nặng nề sầu đắng. Một hôm, để nhổ cái gai từng đâm vào hành hạ bà đó, bà đánh bạo hỏi chồng xem ông có yêu ai khác nữa không, nhà quí phái mỉm cười trả lời :
– Có, tôi có yêu một nữ nhân đáng yêu tuyệt thế. Tôi đã trao tặng bà cả tấm lòng tôi, và nếu không yêu mến bà nữa, thì tôi chỉ còn có chết.
Ông muốn nói về Đức Mẹ Đồng Trinh và tình yêu thiết tha ông dâng kính Mẹ. Nhưng từ lâu vẫn vào ngờ ra vực, muốn biết cho đến kẽ tóc chân tơ, bà lại hỏi ông :
– Thế có phải đêm đêm ông đến với người ấy đó không ?
Ông trả lời quyết đáp, vì có ngờ đâu những lời đó sẽ gây ra một hậu quả khốc liệt. Người đàn bà đa nghi kia đã quyết định một tai biến. Đêm sau, ông lại theo thường lệ bỏ phòng ra đi. Bà bèn lấy dao cắt đứt họng chết tức thì. Sau khi làm xong việc sùng kính đã quen, nhà quí phái trở về phòng. Lên giường nằm, ông thấy giường ướt đẫm. Gọi vợ thì không thấy trả lời. Ông lay bà cũng chẳng động. Thắp đèn lên, ông mới thấy giường đầy máu và vợ ông đã đứt họng chết sõng sượt. Định tâm lại, ông hiểu ra tất cả cớ sự. Biết làm sao đây ? Ông bèn trở ra, khóa chặt cửa phòng, đến nhà nguyện sấp mình xuống dưới chân tượng Đức Mẹ, khóc lóc thảm thiết mà thưa với Mẹ rằng :
– Lạy Mẹ, Mẹ đã thấy nỗi khổ của con chưa ? Mẹ không an ủi con thì con biết đến kêu cửa nào bây giờ ? Giá con không đến đây tôn kính Mẹ, có phải là bạn con không chết mất linh hồn không ? Lạy Mẹ, chỉ có Mẹ mới chữa được tai biến ghê gớm này, xin Mẹ chữa cho con đi !
Thật một lời cầu xin tin tưởng bao giờ cũng được Mẹ tình thương ban cho ứng nghiệm từng nét ! Nhà quí phái vừa cầu nguyện xong, thì một người đầy tớ đến mời ông về vì bạn ông gọi ông. Chưa tin hẳn mình được hạnh phúc Đức Mẹ nghe lời, ông bảo :
– Cứ trở về xem kỹ xem có phải đúng bà gọi ta không đã !
Người đầy tớ trở về. Sau một lát lại đến thưa :
– Mời ông về mau. Bà đang đợi ông.
Ông trở về, mở cửa và thấy bạn đã sống lại, đến quì dưới chân ông, khóc xin tha thứ. Bà kêu lên :
– Ông ơi ! Đức Mẹ vừa cứu tôi thoát khỏi hỏa ngục.
Thế là cả hai cùng chan hòa khóc lóc vì vui mừng, dắt nhau ra nhà nguyện tạ ơn Đức Mẹ.
Hôm sau, nhà quí phái thiết tiệc mời bà con đến chung mừng. Bạn ông kể lại phép lạ, và cho mọi người xem một vết sẹo mới lạ trên cổ. Ai cũng cảm thấy tình yêu mến Đức Mẹ Đồng Trinh tăng lên gấp bội trước sự lạ lùng hiếm có ấy.
******************************
[P1] [P2] [P3] [P4] [P5] [P6] [P7] [P8] [P9] [ Trang chủ ] [ Mục lục ]