[P1] [P2] [P3] [P4] [P5] [P6] [P7] [P8] [P9] [ Trang chủ ] [ Mục lục ]
******************************
File mp3 :
Link Youtube :
******************************
VINH QUANG MẸ MARIA – BĂNG SỐ 5
Maria, cứu nhân độ thế
Đức Mẹ đồng công với Chúa Giêsu
Theo thánh Bênađô, một người nam và một người nữ đã cùng chung tay làm giống nòi điêu đổ, thì cũng một Người Nam và một Người Nữ chung tay trùng tu giống nòi, là thích hợp lắm vậy. Người Nam và Người Nữ đã tu sửa giống nòi chúng ta đây là Chúa Giêsu Kitô và Đức Mẹ Maria. Đành rằng, chỉ một mình Chúa Giêsu đã quá dư đủ để cứu chuộc chúng ta, nhưng thánh tiến sĩ nói : “vì một người nam, một người nữ đã cùng chung công hủy hoại, thì cũng phải có một Người Nam, một người Nữ đồng công cứu chuộc mới thật là mười phần hợp lẽ”.
Thánh Anbêtô Cả xưng tụng Maria là người phụ lực, là đấng đồng công trong việc Cứu Chuộc. Đức Nữ Trinh cao cả cũng đích thân nói với thánh nữ Brigitta rằng : “Adong Evà đã thuận vợ thuận chồng bán rẻ thế giới với giá một quả táo ; thì Con Mẹ và Mẹ cũng đã chuộc lại thế giới bằng cùng một trái tim, một tấm lòng duy nhất”. Thánh Anselmô thêm : “Thiên Chúa đã có thể từ hư vô sáng tạo thế giới, nhưng khi thế giới đã vì lỗi phạm mà sụp đổ điêu tàn, thì Thiên Chúa lại không tái thiết thế giới khi không có Maria cộng tác”.
Theo lối giải thích của cha Suarez, Mẹ Maria đã cộng tác vào việc cứu chuộc chúng ta bằng ba cách. Thứ nhất : bằng các nhân đức của Mẹ, các nhân đức đã làm Mẹ xứng đáng chịu thai Ngôi Lời Nhập Thể, do một công trạng tương hợp. Thứ hai : do lòng Mẹ ân cần không ngừng cầu xin cho chúng ta khi còn tại thế. Thứ ba : do hi sinh Mẹ tự tình đem hết tâm hồn đại lượng hiến tế Con Mẹ cho Thiên Chúa để cứu thoát chúng ta. Và chính vì Maria đã đồng công cứu chuộc toàn thể nhân loại với tấm lòng yêu thương chúng ta, và ước ao vinh danh Thiên Chúa nhường ấy, nên Chúa đã quyết định sẽ không ai được giải thoát nếu không nhờ Mẹ can thiệp cầu bầu.
Cha Bênađinô Busti viết : “Ta xưng tụng Mẹ Đồng Trinh là Đấng Đồng Công vào công cuộc thánh hóa chúng ta, vì Thiên Chúa đã phú trao cho Mẹ hết mọi ân sủng Người muốn ban cho chúng ta”. Nhận định như thế, nên thánh Bênađô tung hô Mẹ là trung gian phổ quát cứu thoát loài người, trung gian mà toàn thể nhân loại trong mọi thời đại, quá khứ, hiện tại cũng như tương lai, đều phải ngước nhìn. Ngài viết : “Tất cả mọi người từng đã sống ở những thời kỳ xa xưa trước, tất cả mọi người hiện đang sống đồng thời với chúng ta hiện tại, và tất cả mọi người sắp tới trong những dòng đời tương lai, tất cả, tất cả, và tất cả đều phải ngước nhìn Mẹ, như nhìn về trung tâm, về tuyệt đỉnh của mọi thời gian”.
Mẹ Maria ở đâu, Chúa Giêsu ở đấy
Chúa đã từng phán : Chẳng ai đến với Ta được, nếu Cha Ta không lôi cuốn họ (Ga 6/44). Theo cha Risa, quyền lực mà Chúa tuyên dương là ân sủng của Cha Chí Thánh đó, Chúa cũng tuyên dương là những lời cầu của Mẹ : “Chẳng ai đến với Ta được, nếu Mẹ Ta không cầu xin để lôi cuốn họ”. Chúa Giêsu là hoa quả của Mẹ Maria, như thánh nữ Isave đã ca tụng : Em có phúc xuất chúng trong hàng phụ nữ, và hoa quả của lòng em là một hoa quả phúc đầy (Lc 1/42). Muốn hái quả, phải tìm cây. Nên ai muốn tìm Chúa Giêsu, phải tìm Mẹ Maria, và tìm được Maria là thế nào cũng tìm được Giêsu. Thấy Đức Nữ Trinh vinh hiển đến thăm viếng mình, thánh nữ Isave không biết tỏ dạ tri ân thế nào được, đã phải ngượng nghịu kêu lên : Phúc đâu tôi được Mẹ Chúa hạ cố đến cùng tôi thế này ? (Lc 1/43). Nói thế, Isave lại chẳng tỏ ra không biết rằng : không những Mẹ Maria hạ cố tới nhà mình, mà lại có cả Chúa Giêsu nữa đó ư ? Nếu biết, sao thánh nữ lại không tỏ ra kinh ngạc vì được Chúa Giêsu tới viếng, mà lại chỉ tuyên nhận mình không đáng Mẹ Maria đến thăm ? A ! phải rồi, thánh nữ hiểu rất đúng rằng : đến đâu Mẹ Maria cũng đem Chúa Giêsu theo đến đấy, nên chỉ cần tỏ lòng tri ân Mẹ mà không cần tạ ơn Con, cũng là đủ rồi vậy.
Thánh Kinh viết về một phụ nữ anh thư rằng : Bà đã trở thành một thương thuyền chở lương thực từ phương xa về (Cn 31/14). Mẹ Maria chính là chiếc thuyền hạnh phúc, vượt vời từ trời xuống đất, chở theo Chúa Giêsu Kitô là lương thực hằng sống, từ nước trời xuống nuôi chúng ta trong sự sống đời đời, đúng như lời Chúa từng tuyên bố : Ta là bánh hằng sống từ trời xuống ; ai ăn bánh này sẽ được sống vô cùng (Ga 6/51). Cha Risa nêu lên nhận định này : “Trên mặt biển trần gian, những ai không đáp chuyến tầu này, nghĩa là không được Mẹ Maria bảo vệ, nhất định bị trầm đắm. Cho nên mỗi lần chúng ta thấy mình bị xô giạt hiểm nguy, chới với dưới lớp cuồng lan cám dỗ và dục tình của cuộc đời, chúng ta hãy chạy đến kêu cầu Mẹ Maria : Mau lên, Mẹ ơi, cứu vớt chúng con với, chúng con chết mất”.
Đến đây, chúng tôi lại mở một dấu ngoặc để góp thêm ý kiến với tác giả đã nói ở tiết trên kia. Cha Risa quả quyết bảo chúng ta hãy kêu lên với Đức Maria : Cứu chúng con với, chết mất. Nhưng tác giả đó lại e ngại, không muốn cho ai kêu xin cùng Mẹ Đồng Trinh rằng : Cứu chúng con, vì theo ông, chỉ có Thiên Chúa mới có thể cứu vớt chúng ta. Tôi xin đặt một câu hỏi : một người bị án tử hình còn có thể kêu cầu cùng một vị sủng thần của nhà vua, xin ông can thiệp với hoàng đế để cứu sống mình, thì sao chúng ta lại không được quyền kêu cứu Mẹ Maria, xin Mẹ cứu thoát chúng ta, ban cho chúng ta được ân sủng, được sống vĩnh cửu trên trời ? Thánh Gioan Đamát đã chẳng thấy trở ngại chút nào khi thân thưa với Đức Mẹ : “Lạy Nữ Vương vô nhiễm, tinh tuyền, xin cứu vớt con, xin giải thoát con khỏi án chết đời đời”. Và thánh Bonavenrura cũng van vỉ : “Ôi Đấng giải cứu mọi người kêu đến Mẹ, xin cứu thoát con !”. Giáo hội cũng công nhận cho ta được gọi Mẹ là Mẹ cứu kẻ liệt kẻ khốn. Thế chúng ta vịn cớ gì mà lại ngại ngùng cầu xin Mẹ cứu vớt chúng ta, trong khi chỉ có một mình Mẹ đã khai đạo cho chúng ta con đường tiến vào trời, và trong khi bên tai chúng ta còn văng vẳng lời thánh Germanô, một vị thánh cao niên đáng kính, đã nói với Mẹ : “Chỉ nhờ Mẹ, người ta mới được giải thoát”.
Một định đề quan trọng
Nhưng thôi, chúng tôi xin mời bạn đọc cùng chúng tôi đọc qua một ít lời khác các thánh đã nói, để nghiệm xem sự can thiệp của Mẹ Maria cần thiết cho chúng ta chừng nào.
Thánh Gêatan, một vị thánh thời danh, viết : “Không có Mẹ Maria cầu bầu, chúng ta vẫn có thể xin Chúa ban ơn, nhưng sẽ không bao giờ chúng ta được ban ơn nào cả”. Thánh Âutinh cũng xác nhận điều đó bằng câu nói tuyệt tác : “Cầu nguyện mà không có Mẹ Maria hướng dẫn, là không có cánh mà muốn bay”. Đọc sách Sáng Thế, truyện Giuse, ta thấy sau khi đặt Giuse làm tể tướng Ai-cập : Trẫm cho khanh có quyền trên toàn thể Ai-cập (St 41/41), hoàng đế Pharaon đã nói với những người đến xin lương thực nhà vua : Cứ đến Giuse mà xin, vì theo giáo thuyết của thánh Bênađô, Chúa đã quyết định chỉ ban ân huệ xuống cho loài người qua tay Mẹ Maria. Cha Risa nhận xét : “Sự sống chúng ta ở trong tay Mẹ Maria. Người Kitô hữu chúng ta rất có đủ lý để nói như người Aicập ngày trước nói với Giuse rằng : “Sự sống chúng tôi ở trong tay ngài” (St 47/25). Cha đáng kính Idiota cũng nói tương tự : “Mẹ Maria nắm giữ sự sống chúng ta trong tay Mẹ”. Cha Casianô còn hùng hồn hơn nữa : “Tất cả sự sống nhân loại chứa đựng trong ân sủng và cứu ân của Mẹ Maria”. Nói thế lại chẳng là quả quyết một cách tuyệt đối rằng không ai được cứu rỗi, nếu không được Maria bênh vực hộ phù đó ư ? Vậy xin nêu định đề này : ai được Maria hộ phù, người đó được cứu rỗi ; ai không được Maria bênh vực, người đó hư mất. Thánh Bênađinô Siêna thưa cùng Mẹ : “Ôi Đấng ban phát mọi ân sủng, sự sống chúng con ở trong tay Mẹ”. Thế cũng là như thưa cùng Mẹ rằng : Lạy Nữ Vương quyền thế, Mẹ là người thi ân bá sủng, chúng con chỉ được giải thoát nhờ tay Mẹ, vậy chúng con được sống, được giải cứu cũng là do Mẹ.
Thế nên, cha Risa vẫn có lý khi nói : linh hồn chúng ta, một khi thiếu ơn phù trợ của Mẹ, sẽ tuần tự rơi vào tội lỗi, rồi rơi vào hỏa ngục, y như một hòn đá rơi vào vực thẳm khi không gặp được mặt đất ngăn lại. Thánh Bonaventura cũng chủ trương cùng lý luận đó : “Không có Maria, Thiên Chúa sẽ không giải cứu chúng ta”. Giảng tư tưởng đó rõ hơn, ngài thêm : “Một hài nhi không có nhũ mẫu không thể sống được, thì không có Mẹ Maria chúng ta cũng không đời nào được cứu sống”. Rồi thánh nhân khuyến khích chúng ta để kết luận : “Bạn hãy nhiệt tâm tôn sùng Mẹ Maria, hãy cố kết với Mẹ nhân từ, đừng rời xa Mẹ, đợi ngày Mẹ từ ái chúc lành cho bạn trên quê phúc trường sinh”.
A ! không có Mẹ Maria thì có ai nhận biết Chúa bao giờ ? Có ai được cứu rỗi ? Có ai thoát được những nguy họa trên đời ? Có ai tiếp nhận được ân sủng ? Thánh Germanô mạnh dạn trả lời : “Lạy Nữ Trinh Chí Thánh, không ai nhận biết được Thiên Chúa, nếu Mẹ không sáng soi ; lạy Trinh Mẫu Chúa Giêsu, không ai thoát khỏi họa đời, nếu Mẹ không che chở ; và lạy Đấng đầy ơn phúc, không ai được một ân sủng nào, nếu Mẹ không ban phát”. Thánh nhân còn nói thêm : “Nếu Mẹ không mở cho chúng con con đường sống, thì chẳng ai trấn áp được mè nheo của thể xác, chẳng ai ghét bỏ được tội lỗi và chẳng ai giũ sạch được bụi tục để sống thành một con người tinh thần”.
Chúng ta đến được với Cha Hằng Hữu nhờ trung gian duy nhất của Chúa Giêsu ; thánh Bênađô nhân câu đó quả quyết rằng : chúng ta đến được bên Chúa Giêsu qua trung gian duy nhất của Mẹ Maria. Vì lý do nào Chúa lại định phải có Maria can thiệp, chúng ta hết thảy mới được cứu vớt ? Nêu câu hỏi đó rồi, thánh Bênađô lại trả lời : Vì bàn tay Mẹ đã trao ban Chúa Cứu Thế cho chúng ta, thì cũng phải bàn tay Mẹ mới là bàn tay dâng hiến chúng ta lên Chúa Cứu Thế. Và thánh nhân xưng tụng Maria là Mẹ sinh ân sủng và ơn cứu rỗi chúng ta : “Ôi Mẹ Quản thủ kho trời ân sủng và là Mẹ giải cứu chúng con, nhờ Mẹ, chúng con mới tới được Con Mẹ. Con Mẹ đã ban mình cho chúng con qua Mẹ, cũng sẽ đón nhận chúng con từ tay Mẹ”. Thánh Germanô nối lời : “A ! hỡi Maria là sự sống Kitô hữu, nếu Mẹ bỏ rơi chúng con, thì chúng con sẽ ra sao, chúng con còn biết cậy vào ai để được giải thoát !”
Giải đáp một vấn nạn
Nhưng, tác giả mà chúng tôi đã nói trên kia lại đối lời, nếu hết mọi ân sủng đều phải qua tay Đức Mẹ cả, thì thành ra chúng ta muốn xin gì cùng các thánh, các thánh lại phải đến xin Đức Mẹ cầu bầu cho mới được. Một quan niệm như thế không những chẳng ai có thể tin được, mà lại chẳng ai dám tưởng tượng ra nữa.
Trước hết, tôi xin trả lời rằng cứ tin hẳn như thế cũng chẳng hại gì. Có ai cho là trái tai khi nghe nói câu này không : Để tôn kính Mẹ mình, Thiên Chúa đã tôn phong Mẹ làm Nữ Vương các thánh ; và vì Chúa muốn hết mọi ân sủng ban ra đều phải qua tay Mẹ Người, thì Người cũng muốn cả các thánh cũng phải đến kêu xin Mẹ, để xin ơn cho những người các ngài phù hộ cho !
Còn chủ trì rằng không ai dám tưởng tượng ra điều đó, thì quả là lầm. Vấn đề này, tôi đã tìm ra rõ ràng trong tác phẩm của thánh Bênađô, thánh Anselmô, thánh Bonaventura, cũng như trong các tác phẩm của cha Suarez, và nhiều tác giả khác. Thánh Bênađô viết : “Cầu xin các thánh ơn nào mà Mẹ Maria không can thiệp cho, cũng là cầu mất công”. Một tác giả cũng nương theo nghĩa đó mà giảng thích lời thánh vương Đavít sau đây : Hết mọi nhà hào phú trong nước đều cầu khẩn trước nhan Người (Tv 44/13). Theo tác giả đó, thì các nhà hào phú trong nước Chúa tức là các thánh. Khi các thánh muốn xin ơn nào cho thân chủ mình, thảy đều đến xin Mẹ Maria ban cho. Nói đúng ra, chúng ta chỉ cầu xin các thánh để các ngài can thiệp cho chúng ta nơi Mẹ Maria là Nữ Vương, là Bà Chủ các ngài. Cha Suarez viết : “Chúng ta không có lệ nhờ vị thánh này làm trung gian cho chúng ta nơi vị thánh kia, vì giữa mối đoàn viên huynh đệ, các thánh đều bình quyền. Nhưng chúng ta lại có lệ xin một vị thánh can thiệp cho chúng ta nơi Mẹ Maria, là Chủ tối cao, là Nữ vương toàn thể các thánh”.
Đó chính là ý nghĩa lời thánh Bênêđitô hứa với thánh nữ Phanxica Rômana. Theo cha Marchése thuật lại, một lần thánh nhân hiện ra với thánh nữ, nhận bảo trợ cho và hứa sẽ làm trạng sư biện hộ cho thánh nữ nơi Mẹ Thiên Chúa. Đó cũng là lời đã thành nên giáo huấn của thánh Anselmô khi ngài thưa lên với Mẹ Đồng Trinh rằng : “Lạy Mẹ tôn nghiêm, ân huệ mà toàn thể các thánh chung lời cầu khẩn mới xin được, thì Mẹ, Mẹ chẳng cần có các đấng ấy chung lời, Mẹ cũng xin được bằng chỉ một lời của Mẹ”. Thánh nhân lại tiếp : “Nhưng vì đâu lại chỉ có một mình Mẹ được một uy thế lớn lao như vậy ? Vâng, con hiểu rồi, vì chỉ có một mình Mẹ là Mẹ Đấng Cứu Chuộc chung của hết thảy chúng con. Chỉ có một mình Mẹ là Hiền Thê của Chúa, chỉ có một mình Mẹ là Nữ Vương khắp cả đất trời. Nếu Mẹ không nói lời nào can thiệp cho chúng con, thì cũng chẳng một vị thánh nào cầu bầu hộ giúp chúng con nữa. Nhưng Mẹ chỉ hơi ngỏ ý, là tất cả các thánh đều vội vã cầu xin Chúa và mau mắn đến cứu trợ chúng con”. Mẹ đã độc hành quanh vòm trời (Hc 24/8). Cha Sênhêri đã theo lối Giáo hội áp dụng lời sách Huấn ca đó vào Rất Thánh Đồng Trinh, và nêu nhận xét rằng : “Như đệ nhất tinh cầu đã vạch đường chuyển động cho tất cả các tinh cầu khác, thì Mẹ Maria, khi khởi công biện hộ cho một tôi con nào của Mẹ, toàn thể thiên đàng cũng theo hiệu lệnh của Mẹ mà hoạt động nguyện cầu”. “Hơn nữa”, thánh Bonaventura thêm, “khi Đức Nữ Trinh tiến về ngai tòa Thiên Chúa can thiệp biện hộ cho ta, thì Mẹ cũng lấy tư cách và uy thế của một vị Nữ Vương mà ra lệnh cho các thánh tháp tùng và chung lời cầu xin với Mẹ, để xin Chúa dủ lòng thương đến chúng ta”.
Tất cả những điều trên cho ta hiểu ra lẽ tại sao Giáo hội từng truyền chúng ta phải cầu xin Mẹ Thiên Chúa, và kính chào Mẹ bằng một tước hiệu cao cả là hi vọng của chúng ta : Kính chào hi vọng của chúng con. Lutêrô, ông tổ lạc giáo, không chịu cho Giáo hội La Mã xưng tụng Đức Maria, một thụ tạo thuần túy, là hi vọng, là sự sống chúng ta. Vì ông nói, chỉ có Thiên Chúa và Chúa Giêsu, với tư cách Đấng Trung gian, mới là hi vọng của chúng ta thôi ; còn như đối với thụ tạo, thì Chúa nguyền rủa kẻ nào đặt hi vọng vào nó, theo lời thánh tiên tri : Vô phúc cho người tin tưởng nơi loài người (Gr 17/5). Nhưng cho Lutêrô muốn nói sao thì nói, Giáo hội vẫn cứ dạy chúng ta phải cầu xin Mẹ Maria trong hết mọi trường hợp, vẫn dạy ta tuyên xưng Mẹ là hi vọng của chúng ta.
Mối hi vọng sống đời đời của ta
Tôi vẫn đinh ninh rằng : ai quên Thiên Chúa mà đặt tin tưởng vào nơi thụ tạo, thì nhất định sẽ rơi vào lời nguyền rủa, vì chỉ có Thiên Chúa mới là nguyên lý, là chủ ban phát hết mọi ơn lành, và ngoài Chúa ra, thụ tạo chẳng có gì và chẳng thể cho ai cái gì. Nhưng như tôi đã trình bày ở trên, vì Chúa đã quyết định ban hết mọi ân sủng xuống cho loài người qua tay Mẹ Maria, như qua một đạo tuyến tình thương, cho nên chúng ta có thể và phải cao tiếng tuyên dương Maria là hi vọng chúng ta, bởi phải nhờ Mẹ chúng ta mới lãnh nhận được các ơn Chúa ban.
Bởi thế, thánh Bênađô không ngần ngại nhấn mạnh rằng : “Các bạn thân ái, Mẹ Maria là bảo đảm vĩ đại nhất của tôi, là toàn thể và tất cả nền tảng lòng tôi tin tưởng”. Thánh Gioan Đamát cũng nói : “Lạy Nữ Vương con, con xin đem cả tâm hồn đặt trót hết mọi hi vọng của con nơi Mẹ, và mắt đăm đăm nhìn lên Mẹ, con chỉ mong đợi có từ tâm Mẹ giải cứu con thôi”. Thánh Tôma cũng tuyên ngôn rằng : “Maria là tất cả mối hi vọng được sống đời đời của chúng ta”, và thánh Ephrem thì than thở : “Ôi Nữ Trinh rất trung tín, nếu Mẹ thương tình giải thoát chúng con, thì xin tiếp nhận chúng con, xin giấu ẩn chúng con vào dưới cánh tình thương của Mẹ, vì ngoài Mẹ ra, chúng con chẳng còn biết hi vọng vào ai để được giải cứu”.
Sau cùng, chúng tôi xin trích thêm ra đây lời thánh Bênađô để kết luận chương này. Thánh nhân viết : “Chúng ta hãy khăn khắn một niềm tôn sùng Mẹ Chí Thánh chúng ta, với tất cả mọi niềm rung động mến yêu, mọi nhịp điệu ân tình của cõi lòng, vì thánh ý Chúa là muốn mọi ơn lành đều được ban cho chúng ta qua tay Mẹ Maria. Chúng ta hãy chăm chú tìm ơn thánh, nhưng hãy nhờ Mẹ Maria mà tìm. Thấy mình thất vọng, thấy mình cần thiết ơn nào, chúng ta hãy thận trọng đến cầu xin Mẹ Chí Thánh chúng ta ; nhờ Mẹ can thiệp, nhất định chúng ta sẽ được như ý sở cầu”. Vì thánh Bênađô còn nói : “Nếu chúng ta không xứng lãnh nhận ơn trợ giúp ta cầu mong, thì đã có Mẹ Maria, Mẹ rất xứng đáng, Mẹ sẽ xin được cho ta”. Chắc chắn như vậy, nên thánh nhân mới gửi tới mỗi người chúng ta lời khuyến khích này : “Nếu bạn không muốn bị Chúa lãnh đạm với, thì khi muốn dâng lên Chúa việc lành nào, lời xin gì, bạn hãy cẩn thận đặt tất cả vào tay Mẹ Maria”.
Trớ trêu thay cho số phận
Câu truyện sau đây là câu truyện về thầy Thêôphilê mà ai cũng biết. Truyện được ghi thuật do đức cha Eutykianô là tổng giáo chủ thành Côntantinôpôli, và là người mắt thấy tai nghe công việc đã xảy ra. Truyện lại được xác nhận do thánh Phêrô Đamianô, thánh Bênađô, thánh Bonaventura, thánh Antôninô và nhiều tác giả khác mà cha Crasset đã biên nhớ.
Thêôphilê hồi đó là phó giáo chủ tại thánh đường Ađana, trong thành phố Cilicia. Ông được toàn dân quí mến, đến nỗi có ý định bầu ông làm giám mục. Nhưng với đức tính khiêm nhã, ông đã không dám nhận vinh dự đó. Về sau, ông bị vu cáo và phải truất cả chức vụ phó giáo chủ. Quá uất ức vì đau đớn và mù quáng vì bản năng, ông đi tìm một tên phù thủy người Do thái giúp ông đến gặp gỡ quỉ Satan xin hắn cứu ông trong những ngày thất sủng ê chề. Thằng quỉ trả lời là nếu ông muốn được hắn giúp, thì điều kiện trước tiên là ông phải chối bỏ Chúa Giêsu và Đức Maria, rồi phải tự tay viết một bản cam đoan mà trao cho hắn giữ. Thêôphilê làm đủ những điều kiện y như quỉ đòi hỏi.
Nhưng oái oăm thay ! Ngay hôm sau ngày ông ký bản án giết mình, đức giám mục nhận ra là người ta vu cáo phó giáo chủ, đã xin lỗi ông và lại mời ông giữ nguyên chức cũ. Thế là ông chỉ còn biết có khóc, nhớ đến tội tầy đình mà mình đã phạm, ông cảm thấy bị giày xé tơi bời vì lương tâm cắn rứt. Phải làm thế nào bây giờ ? Ông đến một nhà thờ dâng kính Mẹ Maria, quì gối trước tượng Mẹ, khóc như tháo lệ mà kêu van Mẹ :
– Không, lạy Mẹ Thiên Chúa, con không dám thất vọng, vì con còn có Mẹ là cùng kế của con, là Mẹ cực kỳ thương cảm tình cảnh của con, và có thể cứu trợ con được.
Ông cứ một giọng đó mà rền rĩ nguyện cầu cùng Rất Thánh Đồng Trinh suốt bốn mươi ngày ròng rã.
Và một đêm kia, Mẹ tình thương đã thân hiện ra với ông mà bảo :
– Thêôphilê, còn muốn gì nữa ? Con đã chối bỏ không muốn kết thân với Ta và Con Ta rồi còn gì, mà chối bỏ vì ai ? Vì cừu địch ngàn đời của con và của Ta.
Thêôphilê dâng trình :
– Lạy Nữ Vương dịu hiền của con, thế nên bây giờ con xin Mẹ tha tội cho con, và chỉ còn có Mẹ mới xin được Con Mẹ tha tội cho con mà thôi.
Thấy ông có lòng tin tưởng như vậy, Đức Trinh Nữ an ủi :
– Thế thì con cứ can đảm lên, Mẹ sẽ cầu xin Chúa cho con.
Được lời như cởi tấm lòng, Thêôphilê tăng bội lòng hối hận, ăn năn và cầu nguyện, không hề rời chân Đức Mẹ tình thương. Mẹ Maria lại hiện ra với ông lần thứ hai, với vẻ mặt tươi cười mà bảo :
– Vui lên, Thêôphilê con, Mẹ đã dâng lên Chúa nước mắt và lời cầu thành khẩn của con, Chúa đã thương khứng nhận và tha thứ cho con rồi. Từ nay, con hãy sống cuộc đời tri ân và trung tín.
– Nhưng ôi lạy Mẹ, Thêôphilê trả lời, con vẫn chưa được hoàn toàn an ủi. Bản hợp đồng tai hại con đã làm để chối bỏ Con Mẹ và Mẹ, kẻ thù của con vẫn còn nắm giữ, Mẹ có thể bắt nó trả lại cho con không ?
Một đêm sau đó ba ngày, Thêôphilê thức giấc, và thấy tờ giấy đặt trên ngực mình.
Hôm sau, ông đến nhà thờ, sấp mình xuống dưới chân đức giám mục, trước mặt đông đảo quần chúng, vừa khóc thảm thương vừa thuật lại truyện mình. Rồi ông trao bản giao kèo ác đức kia cho đức giám mục. Ngài truyền đốt đi trước mặt toàn dân chứng kiến.
Các giáo hữu đều rơi lệ vì vui mừng, tôn vinh lòng Chúa nhân từ và lòng Mẹ thương xót đối với con người trọng phạm đó. Phần Thêôphilê, ông trở về nhà thờ dâng kính Đức Mẹ, ông ở đó suốt ba ngày. Rồi ông từ trần tại đó giữa lúc vui tươi tràn ngập tâm hồn, và giữa lúc ông còn đang tạ ơn Chúa Giêsu và Mẹ Maria.
Mẹ là ánh sáng soi con
Lạy Nữ Vương, lạy Mẹ tình thương ; là Nữ Vương, Mẹ đem trót tấm lòng đại lượng ban ơn cho hết những ai chạy đến cùng Mẹ ; là Mẹ tình thương, Mẹ đem hết lòng âu yếm mà ban ơn cho họ. Hôm nay, con đến xin Mẹ thương con, một kẻ vô công thiếu đức, mang nặng những món nợ kếch sù đối với phép công thẳng Thiên Chúa. Ôi Maria, Mẹ nắm giữ chìa khóa kho tàng tình thương của Chúa, xin nhớ con là kẻ nghèo khổ, chớ bỏ rơi con trong cơn quẫn bách bốn bề này. Mẹ từng xử đại lượng với hết mọi người, thường ban xuống nhiều ơn hơn người ta cầu khẩn, xin Mẹ cũng rộng lượng cả với con nữa.
Lạy Nữ Vương, xin cho con vào ẩn dưới ơn Mẹ phù trì, con chỉ xin có thế. Nếu Mẹ hộ phù con, thì con không phải sợ gì nữa. Ma quỉ con cũng không sợ, vì Mẹ quyền thế hơn cả hỏa ngục. Tội lỗi con cũng coi thường, vì nếu Mẹ chỉ nói một lời bênh đỡ, thì Chúa liền tha cho con ngay. Vâng, được Mẹ chở che, con cũng chẳng sợ Chúa thịnh nộ con nữa, vì một lời Mẹ xin cũng đủ làm nguôi lòng Người. Tắt rằng, nếu Mẹ phù trì con, thì con hi vọng sẽ được mọi sự vì Mẹ làm được mọi sự.
Lạy Mẹ tình thương, con biết Mẹ chỉ thỏa lòng và được vinh dự khi đến giúp đỡ những người rủi vận, và lúc nào Mẹ cũng cứu giúp được họ, bao lâu họ không ngoan cố chấp nê. Con đây cũng là tội nhân, nhưng con không dám ngoan cố nữa, con ước ao cải tạo cuộc đời ; vậy xin Mẹ hãy hộ phù con. Ôi ! xin Mẹ cứu vớt, giải thoát con đi ! Từ hôm nay, con xin trao phó trót mình con trong tay Mẹ. Xin Mẹ phán bảo điều con phải làm để vui lòng Chúa. Con quyết định thi hành lời Mẹ, và con tin chắc con sẽ thành tựu với ơn Mẹ giúp. Ôi Maria, là Mẹ con, là Ánh sáng soi con, là an ủi của lòng con, là nơi con nương ẩn, là hi vọng của con ! Amen ! Amen ! Amen !
Ôi Nữ Trạng Sư của chúng con
Maria, Trạng Sư của loài người
Uy thế của Mẹ bên Chúa Giêsu
Uy thế của các bà mẹ là một uy thế rất lớn, lớn cho đến nỗi các bà không bao giờ phải là thần hạ con mình, dầu cho con các bà là những bậc đế vương, nắm trong tay một uy quyền tuyệt đối trên khắp các thần dân trong nước.
Thật ra, ngày nay Chúa Giêsu Kitô đang hiển trị trên trời bên hữu Cha, và theo lời thánh Tôma giải thích, Chúa hiển trị bên hữu Cha cả với tư cách một người, một cá nhân trong nhân loại, vì con người của Chúa đã được hợp nhất với Ngôi Lời bằng một kết hợp thần vị. Và do đó, Chúa hưởng dùng một uy quyền tối cao trên khắp cả mọi thụ tạo, gồm cả Rất Thánh Đồng Trinh Maria. Tuy nhiên, một điều phải chân nhận là đã có một thời gian, Chúa Cứu Chuộc chúng ta sống dưới trần gian, từng muốn tự khiêm hạ đến tùng phục uy thế của Mẹ Maria, như thánh Luca đã chứng thực : Chúa tùng phục cha mẹ. Thánh Ambrosiô thêm : “Chúa còn tự buộc mình phải tùng phục Mẹ Maria nữa, vì Chúa đã nhận Mẹ làm Mẹ mình”. Cha Risa nhận định : “ta thấy các thánh sống với Thiên Chúa trong sự tùng phục các mệnh lệnh Chúa truyền, nhưng về Mẹ Maria thì có thể nói Mẹ đã được một đặc ân rất lớn lao : không những Mẹ phục tùng thánh ý Thiên Chúa, mà còn được Thiên Chúa tùng phục ý muốn của mình. Nói về các nữ trinh, Thánh Kinh nói là họ theo chân Con Chiên đi khắp các nơi, nhưng về Mẹ Maria thì có thể nói Con Chiên đã theo chân Mẹ ở dưới đất, vì theo lời thánh Luca, Chúa đã vâng phục Mẹ”.
Theo đó, chúng tôi kết luận rằng : nếu ở trên trời, Mẹ Maria không được quyền truyền khiến Con Mẹ, thì những lời Mẹ cầu xin bao giờ cũng là những lời của một Người Mẹ, nên rất có thế lực để đạt được hết những điều Mẹ xin. Thánh Bonaventura cảm thán : “Mẹ Maria được đặc ân có toàn quyền bên Con Mẹ”. Tại sao Mẹ được đặc ân ấy ? Thưa, chính vì lẽ tôi vừa trình bày trên, và sẽ bàn giải thêm sau đây, ấy là lời Mẹ cầu xin là lời cầu bầu của một Người Mẹ.
Thánh Phêrô Đamianô cũng nương theo lý do ấy mà thưa với Mẹ rằng : “Mẹ được toàn quyền trên trời dưới đất. Mẹ làm được hết những gì Mẹ muốn ; đối với Mẹ, không có gì là bất khả, vì Mẹ có thể phấn khởi được cả những người tuyệt vọng để họ tin mình sẽ được giải thoát”. Thánh nhân lại thêm : khi để xin cho chúng ta ơn nào, Mẹ Maria đến trước Chúa Giêsu (mà thánh nhân gọi là tòa tình thương, nơi tội nhân đến cầu ơn tha thứ), thì Mẹ ra lệnh hơn là cầu xin, Mẹ không xử sự như một thần hạ, mà như một Nữ Vương ; Chúa Giêsu cũng rất chú tâm đến lời Mẹ nguyện cầu, và rất ước ao làm hài lòng Mẹ. “Vâng, lạy Mẹ Maria, khi Mẹ ra trước tòa công lý đời sau để giao hòa loài người với Thiên Chúa, Mẹ đã mặc phong thái của một Nữ Vương hơn là một thần hạ, vì Chúa là Con Mẹ, vẫn tôn kính Mẹ, không thể từ chối Mẹ ơn nào”. Nghĩa là để tôn kính Người Mẹ Chí Ái đã từng kính tôn Chúa suốt cuộc đời tại thế, Chúa Giêsu ưng thuận ngay tất cả những gì Mẹ Maria mong cầu. Điều đó, thánh Germanô cũng từng xác nhận khi kính dâng lên Mẹ những lời đẹp đẽ này : “Lạy Mẹ Thiên Chúa, Mẹ có quyền toàn năng để cứu thoát tội nhân, và Mẹ chẳng cần phải cậy nhờ ai bên Chúa Giêsu, vì Mẹ là Mẹ sự sống chân thật”.
Thánh Bênađinô Siêna táo bạo quả quyết : “Hết mọi loài, kể cả Thiên Chúa, đều thần phục uy quyền Mẹ Maria”. Thánh nhân muốn nói : Thiên Chúa ưng nghe lời Mẹ cầu xin như là tùng phục mệnh lệnh của Mẹ. Cũng hiểu như thế, nên trước nữa, thánh Anselmô kêu lên cùng Mẹ rằng : “Lạy Nữ Trinh, Chúa đã sủng ái Mẹ với một cao độ tuyệt vời, đến nỗi Mẹ có quyền tuyệt đối xin cho các tôi tớ Mẹ hết mọi thánh ân”. Theo tác giả Côsimô Giêrusalem, sở dĩ được thế là vì “quyền cầu bầu của Mẹ là toàn năng”. “Phải, cha Risa nối lời, phải, Maria là Mẹ toàn năng, vì theo bất cứ luật nào, hoàng hậu đều được hưởng dùng cùng những đặc ân của hoàng đế ; do đó, Chúa Giêsu và Mẹ Maria cũng có chung một quyền uy, Mẹ là Mẹ toàn năng vì Chúa là Chúa toàn năng”. Thánh Antôninô viết : “Quyền uy của Mẹ Maria là quyền toàn năng, đến nỗi không những Thiên Chúa đã đặt Giáo hội dưới quyền bảo hộ của Mẹ, mà lại dưới vương quyền và uy thế của Mẹ nữa”.
Quyền toàn năng do ân sủng
Mẹ và Con phải được hưởng dùng cùng một quyền năng như vậy, nên Chúa Giêsu toàn năng cũng tôn phong cho Mẹ Maria có quyền toàn năng. Nhưng ta phải hiểu cho đúng rằng Chúa Giêsu bao giờ cũng toàn năng do bản tính, mà Mẹ Maria chỉ toàn năng do ân sủng. Trong thực tế, chẳng có điều nào Mẹ Maria cầu xin mà lại bị Chúa Giêsu từ chối, như thánh nữ Brigitta đã được mặc khải cho biết. Một lần, thánh nữ nghe Chúa Giêsu đàm đạo với Mẹ Maria rằng : “Mẹ ạ, Mẹ biết Con yêu mến Mẹ đến đâu, Mẹ cứ xin hết những gì Mẹ muốn. Mẹ xin gì đi nữa, Con cũng không thể không chấp nhận được”. Chúa đã lý luận một cách thiết thực như thế này : “Mẹ đã chẳng từ chối Con điều gì dưới đất, thì Con cũng sẽ chẳng từ chối Mẹ điều gì trên trời”. Có khác gì Chúa nói : Thưa Mẹ, lúc Mẹ còn tại thế, Mẹ đã chẳng từ chối con điều gì vì yêu Con, thì ngày nay Con đã ở trên trời, Con cũng chẳng có thể từ chối điều gì Mẹ xin cả.
Ta lại nên chú ý điều này : nếu Mẹ Maria được quyền toàn năng, thì cũng là được theo cách thức thích hợp với một thụ tạo, tức là một hữu thể không thể có được một ưu phẩm nào của Thiên Chúa. Thánh Nữ Đồng Trinh toàn năng theo nghĩa là Mẹ dùng lời cầu xin mà đạt được hết những gì Mẹ muốn, thế thôi.
Ôi Nữ Trạng Sư cao cả của chúng con, thánh Bênađô đã rất có lý khi thưa với Mẹ rằng : “Hễ Mẹ muốn là mọi sự tất thành” ; và lời thánh Anselmô : “Dầu Mẹ muốn gì đi nữa, không điều nào lại không thành tựu được”. Muốn đem một tội nhân hư hỏng nhất lên bậc thánh thiện cao cả, Mẹ cũng chỉ muốn là được. Về điểm này, thánh Anbêtô Cả thác lời Mẹ : “Chỉ cần người ta xin Mẹ muốn mà thôi, vì Mẹ đã muốn, tất vạn sự đều thành quả”. Thế nên, thánh Phêrô Đamianô đã cao tiếng kêu gọi đến quyền toàn năng của Maria để xin nài Mẹ thương xót : “Mẹ hãy lắng nghe theo những nhịp lòng Mẹ rung động, Mẹ hãy cân nhắc khả năng định đoạt của Mẹ, vì Mẹ càng toàn năng, thì càng phải tỏ ra là Mẹ thương xót”.
Ôi Maria, ôi Nữ Trạng Sư Chí Ái của chúng con, vì lòng Mẹ mông mênh tình trắc ẩn đến nỗi không thể thấy một quẫn bách nào mà không mủi lòng, và vì uy thế của Mẹ nơi Thiên Chúa là một uy thế rất lớn lao, cứu được hết mọi người Mẹ đã nhận hộ phù cho, xin Mẹ đoái thương bắt tay điều hành ngay vụ chúng con sắp ra trước tòa công lý đời sau đi, chúng con hoàn toàn hi vọng nơi Mẹ. Nếu lời chúng con cầu xin không kích động được từ tâm Mẹ, thì xin Mẹ nghe theo tiếng gọi của tấm lòng nhân ái Mẹ, hay ít ra hãy làm sáng tỏ quyền năng của Mẹ, vì Chúa đã tạo dựng Mẹ toàn năng, chính là để Mẹ càng nhân từ bao nhiêu, càng sẵn sàng đến cứu trợ chúng con bao nhiêu, thì càng có đủ quyền lực cấp cứu chúng con bấy nhiêu. Điều này, thánh Bênađô đã từng quả quyết với chúng con, ngài nói : “Tình thương của Mẹ Thiên Chúa vừa cực kỳ uy thế, vừa cực kỳ nhân từ, Mẹ tràn trề tình thương cảm, Mẹ lại dư đầy thế hộ phù, cả hai Mẹ cùng giầu sang dư tràn cả”.
Thi hành nhiệm vụ cầu bầu
Ngay từ những ngày còn sống tại trần gian, Mẹ cũng đã ngày đêm nuôi một tư tưởng duy nhất là làm vinh danh Thiên Chúa, rồi cứu trợ kẻ khốn cùng, và cũng ngay từ đó, Mẹ đã hưởng dùng đặc ân luôn luôn được Chúa nghe lời. Ta thử đọc lại câu chuyện xảy ra tại một tiệc cưới thành Cana xứ Galilê. Rượu tiệc chợt hết, Rất Thánh Đồng Trinh đã xúc cảm vì nỗi khó khăn và sự bẽ mặt của gia đình này ; Mẹ liền đến xin Con Mẹ làm một phép lạ để an ủi họ : Họ hết rượu rồi. Chúa Giêsu trả lời : Truyện đó can hệ gì đến bà với tôi ? Giờ tôi đã đến đâu. Ta cần chú ý, Chúa Giêsu làm ra vẻ từ chối Mẹ Maria, không ban ơn Mẹ muốn, vì Chúa trả lời : Bà ơi, rượu hết thì có can gì đến chúng ta ; tôi sẽ không làm phép lạ nào bây giờ cả, vì chưa đến lúc tôi định ra giảng thuyết, chưa đến lúc tôi thi hành những phép lạ dấu kỳ để củng cố giáo lý tôi sẽ dạy. Tuy nhiên, cứ chắc rằng Con Mẹ vừa ưng thuận lời Mẹ xin, Mẹ Maria nói với gia nhân : Người bảo sao các ông cứ làm như vậy, rồi các ông sẽ khỏi lúng túng. Quả nhiên, khi người ta đổ đầy sáu chum nước rồi, Chúa Giêsu đã biến nước đó thành một thứ rượu hảo hạng, để chiều lòng Mẹ. Nhưng sao lại như thế được ? Nếu Chúa đã định đến khi ra giảng mới làm phép lạ, thì sao Chúa lại làm phép lạ trong tiệc cưới đó, thế lại chẳng là ngược với ý định của Chúa ư ? Không, thánh Âutinh trả lời : không ngược chút nào. Nói tổng quát thì ta phải nhận thật rằng thời gian Chúa định làm phép lạ chưa đến, nhưng từ vĩnh tại, Chúa cũng đã ban bố một thánh lệnh tổng quát rằng : định hẳn không một điều gì Mẹ Maria xin mà lại phải từ chối. Và Mẹ Maria, ý thức rõ rệt được đặc ân mình thụ hưởng, đã không lo ngại gì trước câu từ chối bề ngoài của Con Mẹ, mà cứ đường đường xử sự như là lời Mẹ xin đã được nghe rồi.
Lối giải thích trên đây cũng là của thánh Gioan Kim khẩu khi suy niệm những lời : Truyện đó có can gì đến bà với tôi ? Thánh nhân viết : “Dầu đã trả lời như thế, Chúa Giêsu cũng vẫn vội vàng theo lời Mẹ Maria xin, để tôn trọng Mẹ”. Và thánh Tôma xác nhận những lời chúng tôi giải thích trên như sau : “Qua những lời : Giờ tôi chưa đến, Chúa tỏ ra sẽ không làm phép lạ này, nếu một người khác không phải Mẹ Maria xin ; nhưng vì lời xin lại là của Mẹ, nên Chúa đã làm ngay”. Theo tác giả Barrađa, đó cũng là chủ trương của thánh Cyrilô Alêxanria và thánh Ambrôsiô. Đó cũng là chủ trương của Gianseniô thành Găng khi ông viết : Để tôn trọng Mẹ Maria, Chúa Giêsu đã đi trước thời giờ định làm phép lạ.
Nói tắt rằng nhất định không một thụ tạo nào có thể xin cho bọn người cùng quẫn chúng ta nhiều ân sủng như vị Nữ Trạng sư cao cả này được. Thiên Chúa tôn trọng Mẹ, không những như là một nữ tì ưu ái của Chúa, mà lại nhất là như một người Mẹ. Đức Cha Guliêmô, giám mục Paris, quả quyết như vậy khi thưa với Mẹ Đồng Trinh : “Không thể có thụ tạo nào xin được Con Chí Thánh Mẹ ban cho những người cùng khổ những ân huệ vô số và lớn lao như Mẹ đã xin cho. Chắc chắn Chúa Giêsu muốn tôn trọng Mẹ không những như một nữ tì trung tín, mà còn vì Mẹ là Mẹ thật yêu dấu của Chúa”.
Mẹ Maria chỉ cần nói một lời thôi, là Chúa Giêsu làm thỏa mãn ngay ước nguyện của Mẹ. Trao lời cho người Bạn Tình trong Diễm ca, Chúa nói : Hỡi Bạn Tình đang ở trong vườn, nói lên một tiếng đi, các bạn thân của ta đang lắng nghe. Người Bạn Tình này chính là Mẹ Maria, và các bạn thân của Chúa là các thánh. Lúc cầu xin một ân huệ nào giúp đỡ thân chủ của các ngài, các thánh đều đợi chờ Đức Nữ Vương Maria xin cho, vì như tôi đã trình bày ở chương trước, ân sủng nào ban xuống cũng phải qua tay Mẹ Maria. Về phía Mẹ Maria, Mẹ cần làm thế nào để lời Mẹ xin được nhận ? Mẹ chỉ cần nói lên một tiếng đủ Con Mẹ nghe thấy là được. Chúa Giêsu nói : Mẹ hãy nói lên một lời thôi. Chỉ một lời Mẹ Maria nói lên là đủ để Con Mẹ nghe lời. Giảng nghĩa đoạn trên trong sách Diễm ca, đức cha Guliêmô Paris thác lời Chúa Giêsu nói với Mẹ như sau : “Hỡi Người Mẹ đang ở trong vườn thiên quốc của Con, Mẹ cứ tin tưởng can thiệp cho người nào Mẹ muốn. Vì Con là Con Mẹ, Con không thể quên được điều ấy mà từ chối Mẹ là Mẹ Con điều gì Mẹ xin được. Mẹ chỉ cần nói một lời, một lời thôi : Mẹ biết đó, Con Mẹ chỉ có việc nghe theo lời Mẹ”.
Giá trị lời cầu của Mẹ Maria
Ta chân nhận rằng Mẹ Maria phải cầu xin Chúa mới ban ơn. Nhưng ta cũng phải chân nhận rằng Mẹ cầu xin với uy quyền của một người Mẹ, cho nên chúng ta phải gạt bỏ hết mọi hoài nghi mà tin chắc rằng Mẹ đạt được tất cả những gì Mẹ ước nguyện, tất cả những gì Mẹ xin cho chúng ta. Cha Gôđêphiđô viết : “Chúa Giêsu xuống thế làm người, Người đã tiếp nhận hữu thể nhân loại từ Đức Thánh Trinh Nữ, cho nên hết mọi giáo hữu đều tin thật rằng Mẹ Maria cầu xin Con Mẹ với uy thế của một Người Mẹ để được những gì Mẹ muốn”.
Sử gia cổ Rôma Valêriô Maximô thuật truyện tướng Côriôlanô rằng : khi ông đem lực lượng hãm thành Rôma, tất cả các bạn hữu cũ của ông cũng như toàn dân đều hoài lời van vỉ, không sao làm ông kích cảm khỏi gieo rắc thảm họa cho quê hương mình. Họ đành bó tay thúc thủ, để mặc ông xua quân phá thành. Nhưng khi mẹ ông là bà Veturia ra xin, thì nhà tướng gan góc đó đã không sao cưỡng lại được lời xin của bà, lập tức ra lệnh giải vây Rôma. Lời cầu xin của Mẹ Maria còn có mãnh lực hơn lời xin của bà Veturia nhiều. Chúa Giêsu càng là một Người Con hiếu nghĩa tri ân, càng mến yêu Mẹ rất mực, thì lời Mẹ xin càng có mãnh lực khiến Chúa nghe theo. Cha Giutinô Miêchovitch viết : “Một ước nguyện của Mẹ Maria có giá trị hơn lời cầu xin của tất cả các thánh hợp một”. Đến ngay ma quỉ, theo cha Paciucchelli thuật lại, một hôm bị lệnh thánh Đaminh cưỡng bách, cũng phải thú thật qua miệng một người nó ám nhập rằng : chỉ một ước nguyện của Mẹ Maria cũng có uy thế trước mặt Chúa hơn hết các lời nài van chung lòng của các thánh.
Thánh Antôninô cũng nói tương tự rằng : “Những lời cầu xin của Mẹ Maria, vì là lời của một người Mẹ nên có tính cách như một mệnh lệnh, cho nên những lời cầu xin ấy không thể không được chấp nhận”. Và thánh Germanô, để khuyến khích các tội nhân tin tưởng vào vị Nữ Trạng sư này, đã kêu lên cùng Mẹ : “Ôi Maria, đối với Thiên Chúa, Mẹ sử dụng uy thế của một Người Mẹ, nên Mẹ xin được Chúa tha thứ cho cả những tội tày trời nhất, vì lúc nào cũng xử với Mẹ như với Mẹ thật tinh tuyền của Chúa, Chúa không thể không nhận lời Mẹ”. Thánh Brigitta nghe thấy các thánh trên trời ca tụng Mẹ Maria rằng : “Vinh danh Mẹ, lạy Nữ Vương chúng con, chẳng có gì vượt được trên quyền Mẹ ! Mẹ chỉ muốn đã đủ cho vạn sự tựu thành”. Câu thơ phổ biến sau đây cũng cùng ý nghĩa đó :
Lời cầu của Mẹ làm nên
Những gì Thiên Chúa phán truyền làm ra.
Thánh Âutinh sốt sắng hỏi : “Sao ? Chúa đã tuyên bố Người xuống trần không phải để hủy diệt luật pháp ; luật pháp đó đòi chúng ta phải tôn kính cha mẹ, vậy tôn kính Mẹ Maria lại chẳng là điều thích đáng với lòng nhân từ của Chúa sao ?” Hơn nữa, đức cha Gêôgiô, tổng giám mục Nicômêđia thêm : Nếu Chúa Giêsu Kitô chấp nhận hết mọi lời Mẹ cầu xin như vậy, thì chỉ là một cách trả xong món nợ tri ân, vì Mẹ đã bằng lòng cung cấp cho Chúa một hữu thể nhân loại. “Ưng nghe lời Mẹ cầu xin, là Con Mẹ đã trả xong Mẹ một món nợ”. Thánh Mêthôđô tử đạo cũng cảm động cao lời : “Vui lên, Maria Mẹ ơi, vì Mẹ được hân hạnh có một khách nợ là chính Con Thiên Chúa, Người đã cho cả thế giới vay nợ, chứ không phải nhờ vả ai. Chúng con hết thảy đều là loài người nặng nợ, chẳng có gì chúng con có mà chẳng phải là một ân tứ Chúa ban, nên chúng con tất cả đều là con nợ của Chúa. Nhưng Mẹ thì không thế, Thiên Chúa đã muốn làm con nợ của Mẹ khi nhận được nơi Mẹ một thân xác để trở nên Con Người”. Thánh Âutinh nối lời : “Rất Thánh Đồng Trinh Maria đã có công trong việc trao tặng Ngôi Lời một xác thể nhân loại, chuẩn bị giá chuộc chúng ta, nên Mẹ có dư khả năng giúp đỡ chúng ta hơn hết thảy các thánh, để xin cho linh hồn chúng ta được giải cứu”. Và thánh Thêôphilê, thượng phụ giáo chủ Alêxanria, người đồng thời với thánh Giêrônimô, cũng viết : “Ôi ! Mẹ Maria cầu xin thì vui lòng Chúa biết mấy ! Vì Chúa chỉ muốn tùy lời Mẹ xin mà ban ân huệ cho chúng ta ; làm như vậy, Chúa mới nhận rằng đã trao trả Mẹ món nợ mà Chúa đã mượn khi mặc xác thể trong lòng Mẹ”. Rập theo những lời trên, thánh Gioan Đamát tán tụng : “Ôi Maria, lời cầu xin của Mẹ giải thoát được hết mọi người, vì lời cầu ấy là lời cầu có mặc uy thế của một người Mẹ”.
Sau cùng, để chấm dứt tiết này, chúng tôi xin trích ra đây những lời thánh Bonaventura thân thưa cùng Mẹ, để suy niệm xem chúng ta đã được Chúa ban bao ân huệ, khi đặt Mẹ Maria làm trạng sư biện hộ cho ta : “Ôi Chúa nhân từ đại lượng đáng thán phục biết bao ! Mẹ là Mẹ Người và là Nữ Vương thiên quốc, mà Chúa lại tuyển nhiệm Mẹ làm Trạng sư biện hộ cho lũ tội nhân rủi phận chúng con, để Mẹ dùng quyền can thiệp vạn năng mà xin cho chúng con hết mọi ân sủng Mẹ muốn”. Rồi tưởng đến tình thương của Chúa, thánh nhân lại tiếp : “Ôi tình thương lạ lùng của Chúa ! Muốn một ngày kia khỏi phải tuyên án tống giam chúng con vào ngục tuyệt vọng đời đời, Chúa đã ban Mẹ là Mẹ Chúa, là Chủ tối cao kho tàng ân sủng, làm Trạng sư bầu chữa chúng con”.
Người tử tù tốt phúc
Cha Raoaxi, thuộc dòng Camađulê, thuật truyện một thanh niên mồ côi cha sớm. Mẹ chàng gửi chàng vào hầu cận một hoàng thân. Bà vốn có tâm tình yêu mến Đức Mẹ, nên lúc từ giã con, bà đã cẩn thận dặn dò con và bắt hứa với bà hằng ngày phải đọc một kinh Kính Mừng và thêm câu :
– Lạy Đức Nữ Trinh đầy phúc đức, xin cứu giúp con trong giờ lâm tử.
Rồi chàng vào đền ông hoàng. Chàng hoang phí đài các đến nỗi ông buộc phải thải chàng ra. Thất vọng vì thấy không còn phương cứu chữa, chàng nhập bọn du thủ du thực, ăn cướp, giết người, nhưng vẫn trung thành với điều đã hứa với bà mẹ. Ít lâu sau, chàng sa lưới pháp luật. Tòa lên án tử hình. Đêm trước ngày bị hành quyết, chàng thần thượi ngồi bó gối trong tù ôn lại dĩ vãng. Chàng than thân trách phận vì bị ô danh, vì làm ưu phiền cho mẹ chàng, và vì cái chết đang chờ. Bỗng ngước lên, chàng thấy một trang thanh niên ra phết công tử niềm nở hỏi chào. Thanh niên này nói mình đến cốt để cứu chàng thoát tù tội và thoát cả chết nữa. Chàng vui mừng. Người thanh niên ra cho chàng những điều kiện phải giữ. Chàng ưng thuận. Thanh niên bèn xưng mình là quỉ và bảo chàng nếu muốn thoát thì phải chối Chúa Giêsu và các nhiệm tích. Chàng cũng ưng thuận. Quỉ lại bắt chàng phải chối cả Đức Mẹ và không được xin Người phù hộ nữa. Chàng kêu lên :
– Thế thì không được, không bao giờ tôi chịu làm thế ;
Rồi ngước lên nhìn Đức Mẹ, chàng đọc lại lời kinh vắn tắt mẹ chàng đã dặn :
– Lạy Đức Nữ Trinh đầy phúc đức, xin cứu giúp con trong giờ lâm tử.
Vừa nghe lời đó, quỉ biến hút, để mặc chàng chìm ngụp vào một nỗi phiền sầu cay cực vì đã chối Chúa. Nhưng chàng lại chạy đến với Mẹ Maria, xin Mẹ cầu xin cho chàng ơn thống hối tội lỗi. Rồi đầm đìa nước mắt mà xưng tội với lòng ăn năn tuyệt hảo.
Lúc điệu chàng từ ngục thất ra xử án ở giảo đài, trên lối đi, chàng gặp một tượng Đức Mẹ. Chàng cúi đầu chào và đọc lại lời kinh quen đọc :
– Lạy Đức Nữ Trinh đầy phúc đức, xin cứu giúp con trong giờ lâm tử.
Đột nhiên, dân chúng kêu lên vang ầm. Họ vừa chứng kiến một sự lạ : tượng Đức Mẹ cũng cúi đầu ưng thuận. Rất mực xúc cảm, chàng xin cho phép đến hôn chân tượng Đức Mẹ. Lính áp giải từ chối, nhưng vì dân chúng cũng rất mực cảm thương xin cho, họ mới bằng lòng. Lúc chàng thanh niên cúi xuống hôn chân tượng, tượng Đức Mẹ liền giơ tay ôm lấy chàng, chặt đến nỗi không thể gỡ được. Dân chúng chứng kiến sự lạ kêu lên :
– Xin ân xá ! Xin ân xá cho hắn !
Chàng được ân xá.
Trở về quê hương, chàng thanh niên ấy sống một đời gương mẫu, trung thành phụng sự Đức Mẹ, Đấng đã cứu chàng thoát chết cả hai phần.
Xin Mẹ nói lên một lời
Ôi Maria là Mẹ uy nghi Thiên Chúa, con xin cùng với thánh Bênađô mà xin Mẹ nói lên một lời, vì Con Mẹ hằng lắng nghe lời Mẹ, và Mẹ xin được tất cả những gì Mẹ muốn. Lạy Nữ Trạng Sư của chúng con, vậy xin Mẹ hãy nói lên một lời biện hộ cho lũ người quẫn bách chúng con. Xin Mẹ nhớ Mẹ được hưởng dụng một quyền uy trọng đại, một chức vụ cao cả như vậy là cốt để bào chữa cho chúng con. Một Thiên Chúa đã tự muốn trở thành con nợ của Mẹ, khi mặc xác thể nhân loại trong lòng Mẹ, là để Mẹ tùy sở ý mà phân phát những tài sản tình thương của Chúa cho những người cùng quẫn chúng con.
Chúng con là tôi tớ Mẹ, chúng con nhất tâm phụng sự Mẹ hết tình – (con nói chúng con, vì con hi vọng cũng được vào số các tôi tớ này) – và vinh dự của chúng con là được sống dưới sự phù trì của Mẹ. Nếu Mẹ đã làm ơn lành cho hết mọi người, cả những người xúc phạm đến Mẹ, thì sao chúng con, những người đang tôn kính Mẹ, đang yêu mến Mẹ, đang tin tưởng ở Mẹ, lại không được quyền cậy trông ở từ tâm của Mẹ, từ tâm luôn luôn đi tìm những kẻ khốn cùng để cứu vớt ? Chúng con thật là những tội nhân trọng phạm, nhưng Chúa đã làm giàu cho Mẹ một tình trắc ẩn và một quyền năng cao cả vượt hẳn trên những bất chính của chúng con, Mẹ có thể và muốn giải cứu chúng con ; càng bất xứng thì chúng con càng mong giải thoát để Mẹ được cao vinh trên thiên đàng, khi chúng con được đón nhận vào đó vì có Mẹ biện hộ cho.
Ôi Mẹ tình thương, chúng con kính dâng linh hồn chúng con lên Mẹ. Linh hồn chúng con là những linh hồn xưa kia đẹp đẽ, khi Chúa Giêsu rửa trong Máu Thánh Người. Nhưng rồi, than ôi ! tội lỗi đã phủ bùn lấm lên nó. Giờ đây, chúng con dâng lên Mẹ để Mẹ thanh tẩy linh hồn chúng con. Xin Mẹ cho chúng con được ơn thống hối thật, được lòng mến yêu Chúa, được bền tâm và được Nước Trời. Chúng con đã xin Mẹ quá nhiều, nhưng Mẹ lại không xin được Chúa ban mọi ơn đó ư ? Con xin như vậy đã là quá đối với lòng Chúa yêu mến Mẹ rồi ư ? Hẳn không, Mẹ chỉ cần nói với Con Mẹ một lời thôi : Chúa có từ chối Mẹ điều gì đâu. Vậy lạy Mẹ Maria, xin cầu cho chúng con, xin cầu cho chúng con. Xin cầu cho chúng con đi ! Thế nào Mẹ cũng được Chúa nhậm lời, và thế nào chúng con cũng được giải thoát.
MARIA, TRẠNG SƯ ĐẦY TÌNH THƯƠNG
Chúng ta có rất nhiều lý do để mến yêu Đức Maria Nữ Vương Chí Ái. Những lý do ấy nhiều đến nỗi dầu khắp trong vũ trụ, hết mọi nơi đều ca tụng Mẹ, hết mọi ngôn ngữ chỉ nói về Mẹ, hết mọi người đều cảm tử hiến dâng mạng sống mình vì Mẹ, cũng là chưa thấm gì đối với những niềm tôn kính tri ân chúng ta phải hiến dâng Mẹ, vì tình yêu dịu dàng Mẹ yêu thương hết mọi người, cả những tội nhân thống khổ mà vẫn còn âm ỉ một tàn lửa tôn sùng Mẹ.
Á thánh Giôđanô Saxê – người vì khiêm hạ đã tự mệnh danh là Idiota, Ngu Công, có viết : “Maria không thể không yêu thương những người mến Mẹ. Hơn nữa, Mẹ còn đoái đi tới chỗ phụng sự những người phụng sự Mẹ. Nếu họ là tội nhân, thì Mẹ sẽ dùng tất cả quyền can thiệp của Mẹ mà xin Chúa thứ tha họ”. “Lòng nhân từ của Mẹ rất cao cả, tình thương của Mẹ rất bao la, không một ai dầu hư hỏng đến đâu, phải e ngại gieo mình dưới chân Mẹ. Không bao giờ Mẹ xua đuổi một ai chạy tới Mẹ. Mẹ Maria, với tư cách một trạng sư nhân ái, luôn đích thân hiến dâng lên Thiên Chúa những lời cầu xin của tôi tớ Mẹ, nhất là những lời cầu xin kêu đến Mẹ. Chúa Giêsu can thiệp cho chúng ta bên Cha thế nào, thì Mẹ Maria cũng can thiệp cho chúng ta bên Chúa Giêsu như vậy. Mẹ luôn luôn bàn đến chuyện cứu thoát chúng ta, và xin cho chúng ta những ân sủng chúng ta mong cầu, bên Cha cũng như bên Con”. Thế nên, chân phúc Đêni có lý biết mấy khi tuyên xưng Maria là “nơi ẩn ngụ duy nhất của những linh hồn lạc lõng, là hi vọng của người cơ khổ, và là trạng sư của hết những phạm nhân đến ẩn nương bên Mẹ”.
Nếu có tội nhân nào không hoài nghi gì về quyền năng của Mẹ Maria, nhưng còn ngờ vực tình thương của Mẹ, e ngại không biết Mẹ có muốn nhận biện hộ cho không, vì mình tội lỗi nặng nề, thì xin cứ can đảm lên, và nghe lời thánh Bonaventura sau đây : “Đặc ân trọng đại nhất, đặc ân độc nhất vô nhị của Mẹ Maria là đặc ân được cầu xin Chúa Giêsu ban xuống tất cả những gì Mẹ muốn. Nhưng đặc ân đó có ích gì cho chúng ta, nếu Mẹ Maria không lo gì đến chúng ta ? Không, chúng ta không được hoài nghi điều ấy, chúng ta cứ tuyệt đối tin chắc, và cảm tạ Chúa và Mẹ Chí Thánh luôn luôn đi ! Nếu ở bên Chúa, Mẹ có uy quyền hơn tất cả các thánh, thì Mẹ cũng là trạng sư hảo tâm nhất, nhiệt thành nhất đòi quyền lợi cho ta”. Thánh Germanô hoan hỉ kêu lên : “Vâng, lạy Mẹ thương xót, ai lo cho chúng con và lợi ích chúng con bên Chúa Giêsu như Mẹ được ? Ai nâng đỡ chúng con trong gian nan như Mẹ ? Ai hộ phù những tội nhân đáng thương một cách tha thiết đến chiến đấu giúp họ như Mẹ ?”. A ! không bao giờ chúng con có thể hiểu được tất cả những ơn quyền năng và tình yêu của Mẹ đã ban xuống chan hòa trên chúng con”. Chân phúc Idiota giảng giải : “Hết thảy các thánh đều thi hành quyền bảo trợ trên những người được trao phó cách riêng cho các ngài, môn đệ các ngài được bênh vực hơn các tín hữu khác. Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa, vì là Nữ Vương toàn thể nhân loại, nên Mẹ cũng là Mẹ hộ phù hết thảy mọi người và lo giải cứu mọi người”.
Theo đó, ai cũng được Mẹ Maria ân cần săn sóc, kể cả các tội nhân. Và chính những tội nhân đáng thương nhất lại là những người hân hạnh được Mẹ lấy làm vinh dự bảo trợ đặc biệt, như Mẹ đã nói với nữ tu đáng kính Maria Vilani : “Sau tước hiệu Mẹ Thiên Chúa, thì tước hiệu làm vinh danh Mẹ nhất là tước hiệu trạng sư của các tội nhân”.
Vị Trọng tài tối cao
Á thánh Amêđê viết : “Đức Nữ Vương chúng ta luôn luôn hiện diện trước uy nhan Thiên Chúa, luôn luôn can thiệp cho chúng ta bằng những lời cầu xin thế lực của Mẹ. Ngày nay ở thiên đàng, Mẹ biết rất rõ ràng những nỗi thống khổ, những nhu cầu của linh hồn chúng ta, Mẹ không sao không động lòng trắc ẩn trước tình cảnh của chúng ta được. Với tâm tình một Người Mẹ đầy nhân ái yêu đương, Mẹ luôn luôn tìm cách cứu trợ và giải thoát chúng ta”. Cho nên Cha Risa kêu gọi mỗi người chúng ta, dầu tình cảnh bi thảm thế nào đi nữa, cũng cứ tin tưởng cầu đến Nữ trạng sư hiền dịu Maria, chắc chắn lúc nào Mẹ cũng sẵn sàng cứu trợ họ. Vì cha Gôđêphiđô nói : “Maria luôn luôn sẵn sàng cầu xin cho toàn thể thế giới”.
Thánh Bênađô kêu gọi : “Bọn cô lữ trên đường trần gian chúng ta có một nữ trạng sư trên trời. Nữ trạng sư đó là Mẹ đầy tình thương, là Mẹ của vị Thẩm Phán đoán xử chúng ta. Mẹ sẽ điều chỉnh tình trạng vụ án chúng ta một cách rất có lợi và hiệu quả đẹp cho chúng ta chừng nào !” Suy niệm về tình thương yêu và ân cần Rất Thánh Đồng Trinh bày tỏ để luôn luôn can thiệp trước tòa Chúa, xin tha tội cho chúng ta, ban ơn cho chúng ta, giải thoát chúng ta khỏi muôn vàn nguy hiểm, và an ủi chúng ta lúc khổ sầu, thánh Âutinh tin tưởng nói : “Thật vậy, ôi Maria, trong tất cả các thánh, chúng con chỉ nhìn trông một mình Mẹ chăm sóc đến lợi ích chúng con thôi”. Nói thế cũng như nói : Lạy Mẹ, không ai hoài nghi tất cả các thánh trên trời đều có lòng săn sóc đến phần rỗi chúng con, đều cầu bầu cho chúng con. Nhưng thấy Mẹ đem hết tình âu yếm yêu đương nhường ấy mà cầu xin Chúa thương đoái chúng con, chúng con phải chân nhận rằng, ở trên trời, chúng con có một nữ trạng sư biện hộ cho chúng con, nữ trạng sư đó chính là Mẹ. Trong thực tế, có ai bao giờ hiểu được Mẹ Maria đã luôn luôn ân cần can thiệp cho chúng ta bên tòa Chúa đến thế nào không ? Thánh Germanô viết : “Mẹ hăm hở bảo trợ chúng ta không bao giờ thỏa mãn”. Phải rồi, Mẹ rất cảm thương những nỗi cơ cực của chúng ta, rất yêu dấu chúng ta đến nỗi Mẹ không ngừng cầu bầu và lúc nào cũng khởi sự cầu bầu cho chúng ta. Không khi nào Mẹ có thể thỏa chí trong việc cầu xin Chúa gìn giữ chúng ta khỏi mọi tai ương và ban tràn ngập ân sủng xuống cho chúng ta. Thật, thánh Germanô rất có lý khi nói : Mẹ hăm hở bảo trợ chúng ta không bao giờ thỏa mãn.
Lũ tội nhân khổ sở chúng ta sẽ phải phàn nàn biết bao nếu không có vị nữ trạng sư cao trọng này, vị nữ trạng sư uy quyền và thương cảm vô hạn lượng, vị nữ trạng sư khôn ngoan và khéo léo đến nỗi, theo lời cha Risa, đến nỗi Chúa Giêsu là Thẩm phán chúng ta không tìm đâu ra án lý để tuyên án phạt những tội nhân mà Mẹ nhận biện hộ cho nữa. Cho nên Gioan Nhà Trắc địa kêu lên cùng Mẹ rằng : “Kính chào Mẹ là trọng tài tối cao hòa giải tất cả các cuộc tranh nghị”, vì tất cả các vụ tố tụng mà vị nữ trạng sư lỗi lạc này nhận biện hộ cho, đều là những vụ tố tụng thắng lợi cả.
Trạng sư khoan dung thùy mị
Chính bởi lý do trên mà thánh Bonaventura tuyên xưng Maria là Abiga khôn khéo. Theo sách Samuen cuốn nhất, Abiga là một phụ nữ đã khôn khéo dùng những lời xin hùng hồn mà làm nguôi ngoai được cơn giận của hoàng đế Đavít đổ trên nhà phú hộ Naban. Trước lời xin khéo léo của bà, nhà vua đã phải chúc tụng, để chứng tỏ lòng tri ân vì bà đã can gián nhà vua khỏi phạm vào một tội ác : Ái khanh thật có phúc vì đã ngăn được bàn tay báo oán của trẫm. Thái độ khôn khéo và tâm tình thùy mị đó cũng chính là thái độ và tâm tình Thánh Nữ Đồng Trinh luôn luôn biểu lộ để biện hộ cho hết mọi tội nhân. Mẹ cũng dùng những lời xin hùng biện và hồn hậu để làm bớt căng thẳng phép công Thiên Chúa, đến nỗi có thể nói Chúa cũng phải chúc tụng, cảm ơn Mẹ vì đã can ngăn Chúa khỏi tống khứ và trừng phạt các tội nhân xứng tội họ. Theo thánh Bênađô, chính là cốt chỉ đem hết tình thương có thể để xử với chúng ta, mà Cha Hằng Hữu, chưa hài lòng vì đã đặt Chúa Giêsu Kitô làm Trạng sư chính thức biện hộ cho chúng ta bên tòa Cha, còn tuyển nhiệm Maria làm trạng sư biện hộ cho chúng ta bên tòa Chúa Giêsu Kitô nữa.
Thánh Bênađô lại nói thêm : đành rằng Chúa Giêsu là Trung gian công lý duy nhất giữa Thiên Chúa và nhân loại. Một mình Người đã có thể căn cứ vào công trạng chính Người đã lập, những lời hứa chính Người đã tuyên ban, mà xin được Thiên Chúa ban ơn tha thứ và các ân sủng cho ta. Nhưng nhân loại vẫn còn tuyên nhận trong Chúa Giêsu một uy quyền Thiên Chúa, uy quyền sở hữu của Chúa là Thiên Chúa, và vì uy quyền ấy vẫn còn làm cho chúng ta kinh sợ, cho nên chúng ta phải được một nữ trạng sư nữa, để có thể cầu đến mà đỡ phải sợ hãi, trái lại, còn được tin tưởng hơn. Vị nữ trạng sư ấy chính là Mẹ Maria. Chúng ta không thể tìm đâu ra được một nữ trạng sư có uy tín hơn Mẹ bên tòa Chúa, và có tình thương hơn Mẹ đối với chúng ta. Thế nên, thánh tiến sĩ thêm, ai cứ lúng túng sợ sệt mãi không dám đến sấp mình dưới chân Mẹ, thì làm nhục cho lòng nhân từ của Mẹ biết bao ! “Vậy thì sao nhân loại nhu nhược chúng ta còn ngại thưa cùng Mẹ ? Mẹ có phải là người nghiêm khắc, đáng sợ như ta tưởng đâu ? Mẹ chỉ là niềm nở, là khoan dung, là thùy mị thôi mà ! Hãy mở đọc từng trang Phúc âm thư, nếu thấy có chỗ nào nói Mẹ là người nghiêm nghị, thì mới nên sợ đến gần Mẹ. Nhưng Phúc âm có dòng chữ nào nói thế đâu ? Vậy ta cứ hân hoan chạy đến cùng Mẹ, chính Mẹ sẽ can thiệp để giải cứu chúng ta”.
Đây là lời hô hào của thánh Tôma Villanova : “Hỡi các linh hồn nhát đảm ! Các bạn hãy tự an ủi lòng, hãy thở mạnh khoan khoái và can đảm lên. Hỡi các bạn tội nhân đáng thương, Nữ Trạng Sư biện hộ cho nhân loại là Đức Nữ Trinh tôn nghiêm Maria, Mẹ Thiên Chúa – Đấng xét xử chúng ta. Mẹ là trạng sư có thế lực, làm được hết những gì Mẹ muốn bên tòa Chúa. Mẹ là trạng sư rất minh mẫn, biết tìm mọi cách thức làm nguôi lòng người. Mẹ là trạng sư chung cho toàn thể nhân loại. Mẹ đón tiếp hết mọi người và không chối từ cứu trợ và biện hộ một ai.
Bà dòng lạ.
Nữ tu Be-ta ở đan viện Phong-tê-vê-rô là một chứng minh hùng hồn rằng : Đức Nữ Trạng Sư cao cả của chúng ta đã tỏ hết những tình thương chất chứa trong tâm hồn Mẹ đối với những người tội lỗi nặng nề. Truyện do cha Xê-xa-rê và cha Rô thuật lại. Chị nữ tu bạc phước đó mù dại cảm yêu một thanh niên nọ, đã quyết tâm bỏ đan viện cùng chàng trốn đi. Trước khi bỏ dòng, chị đến trước một tượng Đức Mẹ, đặt dưới chân Mẹ chìa khóa cổng tu viện mà chị có nhiệm vụ canh giữ, rồi trơ trẽn đi theo tiếng gọi của lòng. Hai người đem nhau sang miền lân cận và sống một cuộc đời cực kỳ nhơ nhuốc. Mười lăm năm qua đi trong một cuộc sống thác loạn đó, một hôm, giữa phố tình cờ chị nữ tu gặp lại người vẫn bán thực phẩm cho đan viện. Chị chắc rằng người đó không nhận ra mình mới hỏi xem ông ta có biết được Be-ta không. Ông trả lời : “Biết lắm chứ. Chị Be-ta là một chị dòng thánh thiện, hiện chị đang làm giáo tập”.
Nghe trả lời, Be-ta rất sửng sốt, không hiểu sao lại có chuyện lạ lùng như vậy. Chị bèn cải trang trở về tu viện tìm hiểu xem sự thể ra thế nào. Đến tu viện, chị xin gặp chị Be-ta nào đó. Thì kìa, chị thấy Thánh Nữ Đồng Trinh Maria hiện ra với chị, dung nhan y hệt tượng Đức Mẹ mà lúc trốn đi chị đã đem chìa khóa cổng tu viện và áo dòng đặt dưới chân. Đức Mẹ bảo chị : “Be-ta con nên biết rằng, để giữ thanh danh cho con, Mẹ đã mặc lấy dung mạo con và thay chỗ con làm hết mọi việc con phải làm trong tu viện này suốt 15 năm dằng dặc, tức là suốt thời kỳ con sống xa Chúa ngoài tu viện. Con ơi, con hãy trở về mà ăn năn đền tội. Chúa Giêsu Con Mẹ vẫn còn đang đợi chờ con. Con hãy cố gắng sống một cuộc đời gương mẫu để giữ mãi cái danh dự Mẹ đã sắm cho con trong 15 năm vừa rồi. Nói xong, Đức Mẹ từ giã chị biến đi.
Be-ta trở về đan viện mặc lại áo dòng và đầy lòng tin tưởng vào tình thương của Mẹ Maria, Người đã phù trì chị. Chị đã sống những ngày còn lại của đời chị một cách thật thánh thiện. Mãi khi gần giã thế, chị mới kể hết câu chuyện đời chị kể trên, để cao vinh tình thương của Mẹ Maria.
Nhiệm vụ chính Chúa ủy thác cho Mẹ khi đặt Mẹ làm trung gian cho nhân loại là : nâng dậy những linh hồn ngã rời ân sủng và làm lành họ với Thiên Chúa. Sáng tạo nên Mẹ, Chúa phán : Hãy chăn dắt đàn dê của con. Tội nhân chính là hình ảnh những con dê mà sau này trong cánh đồng Josaphat sẽ bị dồn sang phía tả của Quan Án tôn nghiêm, trong khi những con chiên hiền tức là những người lành, được xếp hàng bên hữu. Đức cha Giugimô Balê thưa với Mẹ rằng : “Ôi Maria, những con dê đó đã được ủy trao cho Mẹ để Mẹ biến đổi nên chiên hiền. Chúng thật đáng tội phải dồn sang bên tả, nhưng nhờ Mẹ can thiệp chúng lại được xếp hàng bên hữu”.
Chúa đã mạc khải cho thánh nữ Catarina Siena về lý do Chúa tạo dựng nên Mẹ Maria như sau : “Ta đã dành riêng Người Ái Nữ này để lôi cuốn loài người, nhất là các tội nhân, đem họ về yêu mến Ta”. Nhưng ở đây ta cần chú ý đến lối giải thích tuyệt diệu của đức cha Giugimô Balê về câu trích sách Nhã Ca trên kia, ngài viết : “Thiên Chúa ủy thác cho Mẹ Maria đàn dê của Mẹ : đàn dê của con. Theo đó thì Mẹ Maria không giải cứu hết mọi tội nhân, mà chỉ giải cứu những tội nhân nào phụng sự tôn kính Mẹ. Những tội nhân nào cứ cố chấp gan lì trong tội lỗi, không tỏ niềm tôn kính nào kính tôn Mẹ, không cầu xin Mẹ giúp đỡ bao giờ để thoát ly tình trạng thảm thê của mình, thì thật là những con dê, mà không phải là dê của Mẹ. Cho nên đến ngày chung thẩm chúng sẽ phải thiệt phận dồn đống bên tả với những kẻ bị trầm đọa”.
Có một nhà quí phái thấy tội lỗi mình quá nặng nề đã thất vọng không mong gì cứu rỗi nữa. Một tu sĩ hết sức khuyến khích ông chạy đến với Đức Mẹ, giục ông đến cầu xin dưới tượng Đức Mẹ được tôn kính trong một nhà thờ. Ông theo lời, tới nơi thoạt nhìn thấy tượng, ông thấy như tượng đó kêu ông đến sấp mình dưới chân Mẹ. Và vững lòng tin tưởng, ông bèn tới sấp mình xuống và trong lúc ông hôn kính chân tượng, thì tượng liền sống dậy giơ tay cho ông hôn nữa. Trên bàn tay đó ông đọc thấy câu này : Mẹ sẽ cứu con thoát khỏi những kẻ đang truy nã con. Mẹ muốn nói : con ơi đừng thất vọng, Mẹ sẽ giải cứu con khỏi tội lỗi con đã phạm và những kinh hoàng con nhìn thấy. Người thuật truyện viết rằng : khi đọc những lời trên, tội nhân đó cảm thấy nảy sinh trong lòng một niềm đau thống thiết vì tội lỗi mình, và một tình yêu nhiệt liệt đối với Thiên Chúa và Mẹ từ nhân đến nỗi ông trút linh hồn ngay dưới chân Mẹ lúc ấy.
Tội con đã được xóa
Á thánh Alanô Rupê và cha Buni Phasiô thuật truyện sau này. Ở Phirenxa nước Ý, có một thiếu nữ tên là Bênêđita có nghĩa là “được phúc”. Nhưng người ta lại thích gọi nàng bằng tên Malêđita, nghĩa là “mang họa” vì nàng sống một cuộc đời ngang tàng đầy gương xấu. Nhưng còn phúc cho nàng, thánh Đaminh hồi đó đến giảng thuyết tại Phirenxa. Một hôm bị tính tò mò thúc đẩy, nàng đến nghe thánh nhân giảng xem thế nào. Nàng có ngờ đâu Chúa đã lợi dụng tính tò mò của nàng để kích động trong tâm hồn nàng một tâm tình mới. Nghe giảng xong nàng khóc lóc châu chan, đến tìm ngay thánh nhân mà xưng tội. Thánh nhân giải tội cho nàng và dạy nàng đọc kinh Mân Côi. Song thương hỡi, bị tập quán xấu lôi cuốn, nàng lại trở về cuộc đời thác loạn khi trước. Nghe biết tình cảnh này, thánh Đaminh lại tìm đến khuyên nàng cải quá. Để nàng kiên chí trong đường lành, tình Chúa thương lại cho nàng được xem thấy Hỏa ngục và những người vì nàng quyến dũ mà phải trầm đọa giữa hỏa hào, lại mở một cuốn sổ cho nàng đọc thấy bản thống kê ghê gớm những tội ác mà nàng là thủ phạm. Thấy thế, nàng kinh hoàng bủn rủn. Nhưng vẫn đầy lòng trông cậy Đức Mẹ, nàng nài xin Mẹ cấp cứu. Mẹ nhân từ cho nàng biết Mẹ đã xin Chúa cho nàng có đủ thời giờ cần thiết để thống hối. Sau cuộc thị kiến đó, Bênêđita đã sống một cuộc đời gương mẫu. Nhưng hình ảnh bản thống kê kinh rợn Chúa đã cho nàng đọc không sao phai mờ trước mắt nàng được. Nàng đến quì dưới chân Mẹ là nguồn an ủi dịu dàng mà cầu xin : “Lạy Mẹ, vì tội con, con đã đáng trầm đọa dưới đáy Hỏa ngục, nhưng nhờ Mẹ can thiệp con đã được cứu vớt khỏi lâm vòng tủi nhục đó. Mẹ đã xin cho con có thời giờ để thống hối thì giờ đây, lạy Mẹ thương xót, con cả dám xin Mẹ một ơn này : con muốn khóc lóc tội lỗi con trọn đời, nhưng xin Mẹ thương xóa sạch cuốn sổ tội con đi”. Đức Mẹ liền xuất hiện bảo nàng : “Nếu con muốn được nhậm lời thì phải luôn luôn nhìn nhận tội lỗi mình và tình thương Chúa đoái đến, lại phải nhớ cuộc tử nạn ê chề Chúa Giêsu đã chịu vì yêu thương, và suy đến bao nhiêu người khác ít tội hơn con mà đã phải trầm luân trong Hỏa ngục”. Liền đó, Đức Nữ Đồng Trinh cho nàng biết rằng, ngày hôm đó một trẻ nhỏ 8 tuổi đã bị luận phạt vì một tội trọng nó đã phạm. Bênêđita trung tín vâng theo lời Mẹ. Ít lâu sau, nàng thấy Chúa Giêsu hiện đến chỉ vào cuốn sổ hãi hùng kia mà bảo : “con xem đây, tội con đã được xóa bỏ, cuốn sổ còn toàn giấy trắng. Con hãy viết lên đó những việc mến yêu và thánh đức”. Bênêđita hoan hỉ vâng lời Chúa, sống một cuộc đời thánh thiện. Nàng đã chết một cái chết rất lành thánh.
******************************
[P1] [P2] [P3] [P4] [P5] [P6] [P7] [P8] [P9] [ Trang chủ ] [ Mục lục ]